Ký Ức Về Anh...
Chị Christine Nguyễn Khánh Trân, muốn qua trang báo giãi bày tấm lòng với người anh ruột thân yêu, anh Giu-se Nguyễn Đức Hiệp, người đã hy sinh trong trận hỏa hoạn Trung Tâm Thương Mại Sài-gòn ngày 29.10.2002.
Tuổi thơ của em được đan dệt với bao kỷ niệm về anh...
Hồi ấy gia đình mình gặp khó khăn, anh và em ở với ông bà nội, còn chị và em của em ở với ông bà ngoại. Tuổi thơ của hai anh em mình được lớn lên theo năm tháng với bao kỷ niệm vui buồn. Vì là anh trai nên anh cũng có nhiều trò chơi thú vị của con trai nhưng không vì những ham vui ấy mà bỏ quên đứa em nhỏ, dù thế nào đi chăng nữa những trò chơi của anh cũng có em tham dự. Có lẽ vì một tình cảm thiêng liêng đó mà hình ảnh anh vẫn còn đậm nét trong em. Nhưng...
Hôm nay, lễ đưa tiễn anh, một nghi thức cuối đời đang được cử hành trọng thể trong ngôi Thánh Đường mà trước đây khoảng ba năm anh đã cử hành Bí Tích Hôn Phối cùng với người bạn trăm năm của mình. Giờ đây cũng chỗ ngồi ấy chỉ có mình anh...
Nghĩa trang hôm nay tấp nập những đoàn người tiễn biệt người thân. Họ đã khóc thật nhiều và họ cũng đau khổ nhiều vì cuộc chia tay quá đột ngột này, trong những người đi và không trở lại nữa, có anh của em, người anh duy nhất che chở nâng đỡ em khi hai anh em còn ở với nội. Và hôm ấy, anh cũng đã che chở cho người khác để rồi mãi mãi anh phải ra đi.
Lúc này em tưởng như anh đang tự tin bước vào phòng cách ly ở sân bay để đi ngoại quốc như dự định sắp tới của anh, nhưng bây giờ lại là người khác đang đẩy anh đi vào lò hỏa thiêu trong một chiếc áo quan. Cánh cửa đang dần dần khép lại, anh đi một mình để lại bên ngoài những tiếng nấc nghẹn của người thân, với mảnh khăn tang quấn trên đầu đứa bé chưa đầy 2 tuổi, bộ áo tang và những giọt nước mắt nghẹn ngào của người phụ nữ trẻ, vợ anh. Bên cạnh đó, là tấm khăn trắng thắt chặt trên đầu cùng với nỗi đau khôn cùng của người em gái duy nhất của anh và bộ áo tang mũ gậy dành cho bé Tâm, đứa bé mà tuổi thơ của nó đã phải chứng kiến trọn vẹn hai cuộc ra đi của người cha ruột và giờ đây của người cha nuôi...
Vỏn vẹn, ngoài ba má ra, chỉ có bốn tấm khăn tang đội trên đầu bốn người thân yêu phải để tang anh, điều đó chứng tỏ quãng đường anh đã đi qua còn ngắn quá...
Khoảnh khắc anh chiến đấu với cái chết là lúc chiếc đồng hồ đeo tay của em cũng đột nhiên ngừng chạy, trong lòng em như có muối vò, em chạy xe không định hướng nhưng lại chạy về phía anh đang nằm.
Em nhớ anh lắm vì trong những người thân có lẽ anh là người hiểu em hơn cả.
Em xin viết về anh lần cuối...
Thủ Đức, 20.11.2002
(TRÍCH EPHATA 87)
Chị Christine Nguyễn Khánh Trân, muốn qua trang báo giãi bày tấm lòng với người anh ruột thân yêu, anh Giu-se Nguyễn Đức Hiệp, người đã hy sinh trong trận hỏa hoạn Trung Tâm Thương Mại Sài-gòn ngày 29.10.2002.
Tuổi thơ của em được đan dệt với bao kỷ niệm về anh...
Hồi ấy gia đình mình gặp khó khăn, anh và em ở với ông bà nội, còn chị và em của em ở với ông bà ngoại. Tuổi thơ của hai anh em mình được lớn lên theo năm tháng với bao kỷ niệm vui buồn. Vì là anh trai nên anh cũng có nhiều trò chơi thú vị của con trai nhưng không vì những ham vui ấy mà bỏ quên đứa em nhỏ, dù thế nào đi chăng nữa những trò chơi của anh cũng có em tham dự. Có lẽ vì một tình cảm thiêng liêng đó mà hình ảnh anh vẫn còn đậm nét trong em. Nhưng...
Hôm nay, lễ đưa tiễn anh, một nghi thức cuối đời đang được cử hành trọng thể trong ngôi Thánh Đường mà trước đây khoảng ba năm anh đã cử hành Bí Tích Hôn Phối cùng với người bạn trăm năm của mình. Giờ đây cũng chỗ ngồi ấy chỉ có mình anh...
Nghĩa trang hôm nay tấp nập những đoàn người tiễn biệt người thân. Họ đã khóc thật nhiều và họ cũng đau khổ nhiều vì cuộc chia tay quá đột ngột này, trong những người đi và không trở lại nữa, có anh của em, người anh duy nhất che chở nâng đỡ em khi hai anh em còn ở với nội. Và hôm ấy, anh cũng đã che chở cho người khác để rồi mãi mãi anh phải ra đi.
Lúc này em tưởng như anh đang tự tin bước vào phòng cách ly ở sân bay để đi ngoại quốc như dự định sắp tới của anh, nhưng bây giờ lại là người khác đang đẩy anh đi vào lò hỏa thiêu trong một chiếc áo quan. Cánh cửa đang dần dần khép lại, anh đi một mình để lại bên ngoài những tiếng nấc nghẹn của người thân, với mảnh khăn tang quấn trên đầu đứa bé chưa đầy 2 tuổi, bộ áo tang và những giọt nước mắt nghẹn ngào của người phụ nữ trẻ, vợ anh. Bên cạnh đó, là tấm khăn trắng thắt chặt trên đầu cùng với nỗi đau khôn cùng của người em gái duy nhất của anh và bộ áo tang mũ gậy dành cho bé Tâm, đứa bé mà tuổi thơ của nó đã phải chứng kiến trọn vẹn hai cuộc ra đi của người cha ruột và giờ đây của người cha nuôi...
Vỏn vẹn, ngoài ba má ra, chỉ có bốn tấm khăn tang đội trên đầu bốn người thân yêu phải để tang anh, điều đó chứng tỏ quãng đường anh đã đi qua còn ngắn quá...
Khoảnh khắc anh chiến đấu với cái chết là lúc chiếc đồng hồ đeo tay của em cũng đột nhiên ngừng chạy, trong lòng em như có muối vò, em chạy xe không định hướng nhưng lại chạy về phía anh đang nằm.
Em nhớ anh lắm vì trong những người thân có lẽ anh là người hiểu em hơn cả.
Em xin viết về anh lần cuối...
Thủ Đức, 20.11.2002
(TRÍCH EPHATA 87)