1. Video cho thấy ngọn lửa lớn thiêu rụi tu viện khi 21 nữ tu thoát nạn
Một vụ hỏa hoạn kinh hoàng đã thiêu rụi Tu viện Bernaga lịch sử gần Milan, Ý, vào tối thứ Bảy, các phương tiện truyền thông địa phương và các quan chức đưa tin.
Tu viện Bernaga, được thành lập năm 1628 tại La Valletta Brianza, cách Milan khoảng 19 dặm về phía đông, được công nhận là di sản kiến trúc. Theo nhiều báo cáo trên phương tiện truyền thông, đây cũng là nơi Thánh Carlo Acutis đã rước lễ lần đầu. Thánh Actuis là vị thánh đầu tiên trong thiên niên kỷ này của Giáo Hội Công Giáo được phong thánh. Chúa Nhật vừa qua đánh dấu ngày lễ đầu tiên kính nhớ Thánh Acutis.
Theo truyền thông địa phương, vụ hỏa hoạn bắt đầu vào khoảng sau 8 giờ tối giờ địa phương vào thứ Bảy và đã phá hủy một phần tòa nhà được xây dựng từ thế kỷ XVII.
Đội cứu hỏa đã điều động nhiều đội từ các thành phố lân cận để khống chế đám cháy.
Theo ủy viên hội đồng khu vực Massimo Sertori, 21 nữ tu đang cư trú tại tu viện đã được di tản an toàn. 19 nữ tu đã được chuyển đến tu viện Little Apostles ở Ponte Lambro, trong khi hai nữ tu khác đang ở trong một nơi trú ẩn gần Erba, Sertori cho biết.
Sertori cho biết trong một bài đăng trên mạng xã hội vào Chúa Nhật rằng ngọn lửa có thể đã lan rộng do chập điện ở một trong các phòng giam của tu viện, và nói thêm rằng thiệt hại đối với tòa nhà, nơi mà ông cho biết có chứa những bức tranh quý giá, là rất lớn.
Những hình ảnh được lực lượng cứu hỏa quốc gia Ý chia sẻ, cùng với các cảnh quay lan truyền trên mạng xã hội, cho thấy lính cứu hỏa có mặt tại hiện trường khi ngọn lửa gây thiệt hại đáng kể cho mái của công trình.
Source:Newsweek
2. Các tín hữu kinh hoàng nói: Triển lãm graffiti 'báng bổ' khiến nhà thờ Canterbury 'trông giống như một bãi đậu xe dưới hầm ở Peckham'
Một cuộc triển lãm graffiti mới tại Nhà thờ Canterbury đã bị mô tả là “phạm thượng” khi có người nói rằng nó khiến nhà thờ lịch sử trông giống như “một bãi đậu xe dưới hầm ở Peckham”.
Tác phẩm nghệ thuật sắp đặt 'Hear Us' cho phép mọi người đặt câu hỏi với Chúa, sau đó những câu hỏi này sẽ được dán lên các cột trụ, tường và sàn nhà xung quanh tòa nhà cổ kính ở Kent.
Trong khi một số người bày tỏ sự thích thú, nhiều tín hữu lại cảm thấy bị xúc phạm khi nhìn thấy các tác phẩm nghệ thuật này.
Một người cho rằng tác phẩm này là “phạm thượng” trong khi người khác lại nói rằng nó phù hợp hơn với bãi đậu xe ở phía nam Luân Đôn.
Những người khác hỏi, 'ai sẽ giúp tôi thoát khỏi những hình ảnh đồ họa phiền phức này?' và 'làm sao để mọi người không cảm thấy khó chịu?'.
'Thật kinh khủng. Nhà thờ Canterbury, các người đang làm gì vậy?', một người khác hỏi.
Trong khi một người khác nói: 'Không phải loại “nghệ thuật” mà tôi mong đợi ở một nhà thờ gothic cổ kính.'
Một người khác thắc mắc: “Tại sao không vẽ nó trên vải?”.
'Bất cứ ai thực sự chấp thuận điều này chắc hẳn không nghĩ rằng mọi người chúng ta khó chịu và ghê tởm khi xem nó. '
Hình ảnh theo phong cách graffiti tạm thời cũng được thêm vào cùng với các hình vẽ graffiti lịch sử của nhà thờ, bao gồm các dấu hiệu của người thợ xây cổ xưa có niên đại hàng trăm năm.
Tác phẩm sắp đặt này có những câu trả lời cho câu hỏi 'Bạn sẽ cầu xin Chúa điều gì?' bằng kiểu chữ graffiti hiện đã được gắn trên các cột đá, tường và sàn nhà thờ.
Một số câu trả lời bao gồm 'Bạn có ở đó không?' và 'Tại sao bạn lại tạo ra sự thù hận khi tình yêu mạnh mẽ hơn nhiều?'.
Những người khác đặt câu hỏi 'Mọi thứ đều có linh hồn sao?' và 'Bạn có hối hận về sáng tạo của mình không?'.
Ban tổ chức hy vọng sự tương phản nổi bật giữa kiến trúc cổ đại và thông điệp đương đại sẽ giúp khơi mào các cuộc trò chuyện xoay quanh các câu hỏi này.
David Monteith, Trưởng khoa Canterbury, người nhận ra khả năng Hear Us có thể gây chia rẽ dư luận, cho biết: “Có một sự thô sơ được phóng đại bởi phong cách graffiti gây rối loạn”.
'Những gì được nói ra cũng có tính tranh cãi vì nó không được lọc, không được chỉnh sửa hay khử trùng.
'Trên hết, bức tranh graffiti này khiến tôi tự hỏi tại sao tôi không phải lúc nào cũng có thể thành thật như vậy, đặc biệt là trong những lời cầu nguyện của mình.
'Triển lãm này cố tình xây dựng cầu nối giữa các nền văn hóa, phong cách và thể loại và đặc biệt cho phép chúng ta tiếp nhận những món quà từ những người trẻ tuổi, những người có nhiều điều để nói và là những người mà chúng ta cần lắng nghe nhiều.'
Tác phẩm này là sự hợp tác giữa nhà thơ Alex Vellis và giám tuyển Jacquiline Creswell với các cộng đồng thiểu số và một nhóm nghệ sĩ tài năng.
Nói về công việc hợp tác, nhà thơ Vellis cho biết thêm: 'Về cơ bản, dự án này là về cộng đồng, sử dụng tiếng nói của bạn và thay đổi.
'Ngôn ngữ là ngôn ngữ của những người nói ngôn ngữ đó, và graffiti là ngôn ngữ của những người không được lắng nghe.
'Bằng cách vẽ graffiti tạm thời bên trong Nhà thờ Canterbury, chúng ta sẽ cùng hòa vào giai điệu của những điều bị lãng quên, lạc lối và kỳ diệu.
'Những người muốn để lại dấu ấn của mình, muốn nói rằng 'Tôi đã ở đây' và muốn những bức khắc của họ truyền tải tiếng nói của mình qua nhiều thế kỷ.'
Người phụ trách bảo tàng, bà Creswell cho biết: 'Chắc hẳn chúng ta đều từng thắc mắc về những điều bí ẩn của vũ trụ, ý nghĩa của cuộc sống, hoặc trong thời điểm bất ổn, tìm kiếm lời khuyên?
'Trong bối cảnh thần học, việc đặt câu hỏi với Chúa được xem như một hình thức cầu nguyện, thiền định hoặc chiêm nghiệm, đổi lại nhận được sự hướng dẫn và an ủi từ một nguồn được tường trình toàn năng và từ bi.
'Bằng cách tìm đến Đấng thiêng liêng với những câu hỏi cá nhân, mỗi cá nhân có thể tìm thấy sự an ủi, sáng suốt và phương hướng giữa những điều bất định của cuộc sống.'
Hear Us chính thức khai trương vào thứ sáu, ngày 17 tháng 10 và kéo dài đến ngày 18 Tháng Giêng năm 2026.
Source:Daily Mail
3. Giáo phận cho biết thánh tích dường như tự di chuyển 'không phải có nguồn gốc siêu nhiên'
Giáo phận Lincoln, Nebraska, đã xác định rằng một thánh tích chuyển động “không có nguồn gốc siêu nhiên” sau khi video về hiện tượng rõ ràng này lan truyền trên mạng xã hội.
Video lan truyền mô tả một thánh tích hạng nhất của Thánh Gemma Galgani dường như tự di chuyển phía sau tủ trưng bày.
Du khách được tường trình đã đến Trung tâm Newman tại Đại học Nebraska-Lincoln để xem di vật có vẻ chuyển động này.
Nhưng một cuộc điều tra của giáo phận đã phát hiện ra rằng nguồn gốc của chuyển động này là một chiếc móc cong.
Cha Caleb La Rue, chưởng ấn của Giáo phận Lincoln, đã điều tra xem liệu thánh tích chuyển động này có thể có nguồn gốc siêu nhiên hay không với sự giúp đỡ của một linh mục khác.
Ngài nói với CNA rằng Giáo hội phải xem xét những điều như vậy với “sự hoài nghi lành mạnh” để xem liệu có bất kỳ nguyên nhân “tự nhiên” nào gây ra những sự việc này hay không.
“Không phải là những điều này không thể xảy ra — tất nhiên, chúng hoàn toàn có thể xảy ra,” ngài nói. “Chúa có thể hành động theo vô vàn cách.”
Cha La Rue phát hiện móc treo bị cong, khiến một thánh tích tương tự cũng di chuyển theo cùng một cách khi treo trên cùng một móc. Khi thánh tích của Thánh Gemma được lấy ra khỏi móc, nó ngừng chuyển động. Cha La Rue cho biết do móc treo bị cong, trọng lượng của hộp đựng thánh tích có thể “không được phân bổ đều”.
Nhưng Cha La Rue cũng lưu ý rằng các phép lạ trên thế giới vẫn xảy ra và khuyến khích mọi người tìm kiếm những cách thông thường mà Chúa thể hiện sự hiện diện của Ngài trong cuộc sống của chúng ta.
Cha La Rue cho biết: “Ngay cả khi không phải là điều siêu nhiên, tôi nghĩ rằng có điều gì đó mà Chúa muốn tất cả chúng ta rút ra được từ trải nghiệm này vì Người đã muốn hoặc cho phép điều đó xảy ra”.
Thế nào được coi là phép lạ?
Các nhà chức trách Giáo hội điều tra những phép lạ được tường trình có thật khi họ nhận được báo cáo. Những hiện tượng kỳ diệu này thường liên quan đến Bí tích Thánh Thể, các lần Đức Mẹ hiện ra, và các phép lạ chữa lành, cùng nhiều điều khác.
Michael O'Neill, một chuyên gia về phép lạ, người đã phát triển một trang web theo dõi phép lạ và là người dẫn chương trình “Miracle Hunter” hay “Người săn tìm phép lạ” của EWTN, nói với CNA rằng Giáo hội “sẽ không điều tra một thánh tích chuyển động trong thời hiện đại”.
“Theo truyền thống, chỉ có một vài loại phép lạ được điều tra, cụ thể là phép lạ chữa lành, phép lạ Đức Mẹ hiện ra, phép lạ Thánh Thể, tượng hoặc một bức tượng khóc, và các tượng thánh không bị hủy hoại trong các tai ương thiên nhiên,” O'Neill nói. “Và mỗi loại đều có quy trình điều tra riêng.”
Tuy nhiên, Cha La Rue lưu ý rằng không phải là không có khả năng một di vật có thể di chuyển một cách kỳ diệu theo cách này.
“Tất nhiên là có thể. Có rất nhiều điều kỳ diệu xảy ra mỗi ngày,” Cha La Rue nói. “Bạn không muốn làm giảm nhiệt huyết một cách vội vã. Nhưng đồng thời, Giáo hội cũng thận trọng vì một lý do, bởi vì Giáo hội muốn chúng ta tập trung vào những điều thực sự kỳ diệu.”
Liệu phép lạ vẫn còn xảy ra không?
Giáo hội đã ghi nhận nhiều phép lạ liên quan đến việc chữa bệnh, Bí tích Thánh Thể và sự hiện ra của Đức Mẹ.
Phép lạ chữa lành đặc biệt quan trọng trong việc điều tra các vị thánh tiềm năng. Những người muốn trở thành thánh cần phải có nhiều phép lạ chữa lành được ghi nhận nhờ lời chuyển cầu của họ trước khi Giáo hội phong thánh cho họ.
Theo O'Neill, những phép lạ chữa lành này trải qua một cuộc điều tra kỹ lưỡng theo “Tiêu chuẩn Lambertini”. Một phép lạ chỉ có thể được xác nhận nếu không có lời giải thích khoa học nào cho việc chữa lành.
Giáo phận Lincoln lưu ý trong một tuyên bố rằng phép lạ vẫn xảy ra, đặc biệt là phép lạ Bí tích Thánh Thể, trong đó bánh và rượu được thánh hiến trở thành thân thể, máu, linh hồn và thần tính của Chúa Giêsu.
Giáo phận cho biết trong một tuyên bố chia sẻ với CNA vào thứ năm rằng: “Thiên Chúa bao quanh chúng ta bằng những phép lạ mỗi ngày, với sự hiện diện thực sự của Chúa trong Bí tích Thánh Thể là điều nổi bật nhất”.
Cha La Rue lưu ý rằng Trung tâm Newman có hoạt động tôn thờ Thánh Thể cả ngày, nơi sinh viên và nhân viên đến cầu nguyện trước sự hiện diện của Chúa Giêsu Kitô.
Cha La Rue cho biết: “Trong suốt thời gian sự việc này xảy ra, luôn có nghi thức trưng bày Thánh Thể”.
Ngài lưu ý rằng Bí tích Thánh Thể “là dấu chỉ cuối cùng về sự hiện diện lâu dài của Thiên Chúa với dân Người và mong muốn trở thành một phần trong cuộc sống của chúng ta”.
“Ngay cả khi điều này không phải là điều mà một số người hy vọng, điều đó không có nghĩa là Chúa vẫn không hiện diện nhiều trong cuộc sống của chúng ta. Đôi khi có lẽ chúng ta không để ý đến những điều nhỏ nhặt mà Ngài thể hiện.”
O'Neill lưu ý rằng các chuẩn mực chính thức để giải quyết phép lạ đã được điều chỉnh vào năm ngoái, nghĩa là Giáo hội không tuyên bố rõ ràng các sự kiện là siêu nhiên, mà sử dụng thuật ngữ “nihil obstat”, có nghĩa là “không có gì cản trở”.
Điều này có nghĩa là phép lạ có “dấu hiệu” của Chúa Thánh Thần và không có gì “quan trọng hay nguy hiểm” được phát hiện.
Trong khi nihil obstat là danh hiệu cao nhất mà một phép lạ được đề xuất có thể nhận được trong thời hiện đại, thì theo các chuẩn mực gần đây, Vatican cũng có thể lên án những phép lạ được tường trình có thật nếu Giáo hội thấy chúng đáng lo ngại, không có nguồn gốc siêu nhiên, hoặc thậm chí là gian lận.
Cha La Rue khuyến khích những người hy vọng vào phép màu hãy “lưu tâm đến những cách thông thường mà Chúa truyền đạt tình yêu và ân sủng của Ngài cho chúng ta trong suốt cả ngày”.
Cha La Rue cho biết: “Không nhất thiết phải là điều gì đó ngoạn mục, nhưng có rất nhiều cách nhỏ bé cho thấy Chúa luôn quan tâm đến chúng ta”.
Cha La Rue, người hiện đang cư trú tại Trung tâm Newman, lưu ý rằng cộng đồng sôi động này đang phát triển.
Ngài cho biết: “Đây là nơi những người trẻ thực sự gặp gỡ Chúa và gặp gỡ nhau, xây dựng tình bạn bền chặt và lâu dài dựa trên tình yêu chung dành cho Chúa và mong muốn sống một cuộc sống trọn vẹn, một cuộc sống vui vẻ”.
Khoảng 70 người đã gia nhập Giáo hội thông qua chương trình OCIA của trung tâm vào năm ngoái.
“ Số lượng người đến nhà thờ năm ngoái chỉ đơn giản là xuất hiện — không ai đến gặp họ cả,” Cha La Rue nói. “Chúng tôi chắc chắn có những người như vậy, nhưng rất nhiều người trong số họ tự đến.”
Cha cho biết Thánh lễ Chúa Nhật “chỉ còn chỗ đứng”.
“Tôi đã có thể nhìn thấy thực tế của những người trẻ khi nhận ra rằng thế giới không có câu trả lời — rằng những thứ của thế gian không làm họ thỏa mãn,” ngài nói. “Và họ đến đây để tìm thấy sự bình an, tình yêu và tự do đích thực nơi Chúa chúng ta.”
Source:Catholic News Agency
4. Những vấn đề với cụm từ “Người Công Giáo LGBTQ”
Tiến sĩ George Weigel là thành viên cao cấp của Trung tâm Đạo đức và Chính sách Công cộng Washington, và là người viết tiểu sử Thánh Giáo Hoàng Gioan Phaolô II. Ông vừa có bài viết nhan đề “The Problem(s) with “LGBTQ Catholic”“, nghĩa là “Những vấn đề với cụm từ “Người Công Giáo LGBTQ”“.
Nguyên bản tiếng Anh có thể xem tại đây. Dưới đây là bản dịch toàn văn sang Việt Ngữ.
Cha cố Richard John Neuhaus có mối quan hệ vừa yêu vừa ghét với tờ New York Times.
Cha Richard là một người ủng hộ nhiệt thành cho Thành phố New York, nơi mà đôi khi ngài mô tả như một bản xem trước của Giêrusalem Mới, nhưng tính địa phương hẹp hòi của tờ báo vẫn khiến ngài thỉnh thoảng coi tờ nhật báo uy tín nhất New York là một “bản tin giáo xứ”. Ngài thường xuyên chỉ trích các bài xã luận của tờ Times vì vẻ tự mãn cho rằng mình không thể sai lầm của chúng. Và rồi Cha Richard (và nhiều hơn thế nữa) tỏ ra khó chịu với chủ nghĩa tự do phản ứng nhanh nhạy của tờ Times, vốn, bằng cách ủng hộ mọi lý tưởng tả khuynh có thể tưởng tượng được, đã đẩy nhanh sự suy tàn của chính trị tự do thành việc thúc đẩy lối sống phóng túng. Do đó, Cha Richard đã đi trước Joseph Ratzinger nhiều năm trong việc đưa ra những cảnh báo về chế độ độc tài của chủ nghĩa tương đối, hậu quả chính trị không thể tránh khỏi của sự dịch chuyển văn hóa sang cánh tả của tờ Times.
Mặt khác, Cha Richard Neuhaus không thể tưởng tượng được việc bỏ qua tờ New York Times vào buổi sáng cũng như không thể tưởng tượng được việc bắt đầu một ngày mà không có nhiều tách cà phê, một bát Honey Nut Cheerios và một điếu thuốc.
Mối quan hệ yêu/ghét đó đã được kết tinh trong một sự việc trong những ngày Cha Richard còn là một mục sư Lutheran ở khu phố Bedford-Stuyvesant nghèo đói của Brooklyn, khi tờ Times từ chối gọi một mục sư da đen địa phương (từ phân khu thương mại toàn tòng Tin lành) là “Giám mục”. Trong cơn tức giận, Cha Richard Neuhaus đã viết thư cho AM Rosenthal, lúc đó là biên tập viên quản lý của tờ Times, và hỏi chuyện gì đang xảy ra. Người đàn ông này tự gọi mình là “Giám mục”. Người dân của ông ta gọi ông ta là “Giám mục”. Biển hiệu ở mặt tiền của cơ sở tôn giáo của ông ta xác định ông ta là “Giám mục”. Tờ Times nghĩ đó là ai, và tờ Times nghĩ họ đang làm gì, khi từ chối người đàn ông này danh hiệu mà ông ta và người dân của ông ta đã sử dụng?
Cuối cùng, Abe Rosenthal đã viết cho Cha Richard một bức thư cáu kỉnh, nói rằng, sau khi cân nhắc kỹ lưỡng theo đúng quy định của tờ báo quốc gia, tờ Times từ nay sẽ gọi vị quý ông được nhắc đến là “Giám mục”. Bức thư kết thúc bằng một câu khiến Cha Richard Neuhaus cười phá lên trong nhiều thập niên: “Và vì vậy, thưa Cha Neuhaus, ngài có thể cảm thấy hài lòng khi biết rằng, khi nêu vấn đề này với chúng tôi, ngài đã đóng góp một phần nhỏ vào lịch sử thời đại chúng ta.”
Hoặc những từ ngữ có tác dụng tương tự, nếu tôi được tha thứ vì đã trích dẫn Richard Rich đáng ghét trong tác phẩm A Man for All Seasons.
Hơn ba mươi năm tình bạn và sự hợp tác, tôi hẳn đã nghe Cha Richard kể câu chuyện đó hàng chục lần, nhưng tôi không nghĩ mình đã nghĩ về nó nhiều hơn một hoặc hai lần kể từ khi ngài qua đời vào năm 2009. Sau đó, gần đây, tôi đọc một bài báo cho biết một giáo sĩ mà tôi ngưỡng mộ, người đã bày tỏ sự đồng cảm với cáo buộc rằng Giáo Hội Công Giáo ở phương Tây “bị ám ảnh” với các vấn đề về đạo đức tình dục, tuy nhiên bản thân ngài lại sử dụng thuật ngữ “Người Công Giáo LGBTQ”.
Bây giờ, xét về mặt phép lịch sự, tôi đồng ý với nội dung khiếu nại của Cha Richard gửi Abe Rosenthal: mọi người thường nên được nhận diện theo cách họ tự nhận diện mình, và dù sao đi nữa, tờ New York Times không có thẩm quyền quyết định ai là giám mục và ai không phải là giám mục. Nhưng việc một giáo sĩ sử dụng thuật ngữ “Công Giáo LGBTQ” để chỉ bất kỳ thành viên nào của Giáo Hội Công Giáo, với tôi, lại là một vấn đề khác.
Đầu tiên, tôi thấy thật vô lý khi ít nhất là gật đầu tin tưởng vào lời cáo buộc rằng một số bộ phận của Giáo hội thế giới bị ám ảnh bởi đạo đức tình dục rồi sau đó lại sử dụng thuật ngữ cực đoan về tình dục “Công Giáo LGBTQ” — bất kể nguồn gốc của nó là gì, thì thuật ngữ này đều hạ thấp một cá nhân xuống thành ham muốn tình dục, sự bối rối hoặc cả hai.
Thứ hai, như đã được chỉ ra tại một số Thượng Hội đồng Giám mục, bắt đầu từ Thượng Hội đồng Giám mục 2018, cách sử dụng này không có cơ sở trong lịch sử Công Giáo, vì Giáo hội chưa bao giờ xác định các thành viên của mình bằng ham muốn tình dục. Điều này có nghĩa là việc gọi “người Công Giáo dị tính” cũng khiếm nhã như gọi “người Công Giáo LGBTQ”. Tại sao? Bởi vì “tất cả anh em đều là một trong Chúa Kitô Giêsu” (Gal 3:28), và việc chia rẽ người Công Giáo theo cách này sẽ làm rạn nứt sự hiệp nhất của Giáo hội.
Cuối cùng, trong thời điểm chính trị và văn hóa này, thuật ngữ “Người Công Giáo LGBTQ” vừa là phương tiện truyền tải một chương trình thần học — sự chuyển đổi những hiểu biết đã được xác lập của Công Giáo về con người và đời sống đạo đức — vừa là biểu tượng của nhiều mục đích chính trị khác nhau: những mục đích không hề bị nao núng chút nào bởi mối đe dọa từ “chế độ độc tài tương đối” của Đức Ratzinger. Thuật ngữ “Người Công Giáo LGBTQ” không mang tính mô tả trung lập; đúng hơn, nó khá nặng nề về mặt thần học và chính trị.
Tất cả chúng ta đều là tội nhân, luôn cần đến ân sủng cứu chuộc của Chúa Kitô, như Đức Giáo Hoàng Lêô XIV đã mạnh mẽ nhắc nhở. Khi nhớ điều đó, có lẽ chúng ta sẽ bớt đi khuynh hướng phân định lẫn nhau (và chính mình) bằng ham muốn, khuynh hướng tình dục, hay hành vi tình dục.
Source:First Things