Ba Muống là tên làng nước đặt cho hắn. Ba, vì nó thương con Ba Tém; Muống í chỉ nó không phải dân địa phương chính tông mà đến từ phía Bắc nước Việt. Chính Ba Muống cũng không rõ tên hắn. Hắn lưu lạc tứ phương trước khi định cư tại làng này. Hỏi đến tuổi hắn cũng ậm ờ, đoán chừng thế này, thế nọ. Cái tuổi ướm chừng hiện tại là 17, 18 hay 20 gì đó. Hắn định cư tại làng này bởi hắn thích con Tém. Cha mẹ Tém còn tư lự vì cái lai lịch nghe thì đơn giản, nhưng lại bao la, rộng rãi như biển khơi. Ba Muống mê con Tém như kén với tằm và con Tém thích hắn như gió vờn mây. Tém có tài câu cá, bắt cua. Xách cần câu ra khỏi nhà thế nào cũng có cá mang về. Đeo giỏ ra đi, lúc về là có bị cua.
Ba Muống thích phiêu lưu; nó xin phép cha mẹ cho đi theo người cậu học nghề mộc. Cậu nhận nuôi nó, hứa dậy nghề cho cháu. Tin lời cậu, cha mẹ đồng í. Làm đầu làng, cuối xóm ít lâu; hết việc. Hai cậu cháu đi tìm chân trời mới. Có đi mới biết cái làng cậu ở nghèo mạt. Ở làng khác người ta giầu sụ; nhà cao, cửa lớn. Có nhà còn bảnh lắm nhưng có tiền phá đi làm lại cho mới. Người thuê mướn, cậu nhận việc với điều kiện họ phải cung cấp nơi ăn, chốn ở không phải cho một mà cho cả hai cậu cháu. Cả hai đều không mảnh giấy tùy thân. Ở thời đó lính làng nào dám thắc mắc, hoạch hoẹ khi họ biết cả hai cậu cháu đang làm việc cho nhà ông chánh, ông lí, ông hương. Họ là người có thế giá, vai vế trong làng. Ai dám hạnh hoẹ đến con ăn, đầy tớ của họ là tự chuốc khổ vào thân. Cả làng đều tránh né đụng chạm đến ông lớn, tuy ngồi nhà nhưng tai mắt khắp đầu đường, xó chợ. Họ là thành phần không những có của, còn có thế, có lực. Hai cậu cháu cất nhà cho ông Đốc. Công việc đang xuôi chảy thì người cậu bị sét đánh té xụi đơ. Một hôm hai cậu cháu nâng cây cột cho mấu vào đầu xà. Đặt cây xà vừa xong, chưa kịp đóng chốt; trời đổ mưa. Cậu bảo đi trú mưa đã, chờ mưa xong sẽ chốt sau cũng không muộn. Ai ngờ, tiếng sét nổ sát sạt, điếc tai; độ rung của sét đánh bật cây cột đầu xà, nó rơi chấn ngang người khiến cậu té xỉu tại trận. Cháu thì tai ù, mắt loá vì ánh chớp.
Một mình cháu đảm trách, xốc vác công việc. Mấy thang thuốc vừa uống vừa đắp, tiền thì hết mà bệnh thì không. Dù cậu không ra công trường được, nhưng bao nhiêu kinh nghiệm cậu truyền lại cho cháu. Cuối cùng căn nhà hoàn tất. Ngày mừng tân gia, tiếng cháu nổi đình đám, ai cũng khen tay nghề của người thợ trẻ. Sau đó một ông đốc khác thuê hai cậu cháu đến làm căn nhà mới cho con trai ông sắp lập gia đình. Cậu muốn về quê nhưng ông đốc hứa thuốc thang, để hai cậu cháu bắt tay vào việc ngay. Suy đi, tính lại, vì sức khoẻ. Hơn nữa, đi lâu ngày về quê mà không có quà cho thì coi sao được. Tiền dành dụm cúng ông lang băm hết nhẵn. Vì lí do đó mà cậu đồng í ở lại; cháu làm, cậu dưỡng bệnh. Vùng đất lạ, khí hậu mới, phong thủy khác thường, nước uống không hợp; bệnh cậu ngày giảm, ngày tăng, khó lường. Ông đốc mời thầy lang quanh vùng bốc thuốc. Người nào cũng cho vài ba thang rồi lắc đầu; thua, đầu hàng. Cậu ốm nhom; da bệu như gốc tre già; mất trong đêm. Cháu không thể bỏ ông đốc; thứ nhất không nơi ăn, chốn ở, thứ hai không biết về đâu. Cháu làm ngày đêm cho quyên nỗi nhớ, mệt đến độ, lên giường lăn ra ngủ, sáng hôm sau lại bắt tay vào việc. Cái chết của cậu chôn gốc rễ, quê hương cháu.
Mê con Tém, Muống lén theo Tém đi câu. Luồn gốc cây bị rắn cắn. Muống hãnh diện, giơ cao con rắn khoe. Tém hoảng hồn, hết vía, ra lệnh: phải về ngay chữa nọc rắn. Muống đáp: Rắn chết rồi, nọc gì nữa. Tém than trời. Khờ khạo quá Muống ơi là Muống. Rắn chết chứ nọc nó có chết đâu. Nếu không trị, sẽ chết vì nọc rắn. Muống dơ tay đập ngực thình thịch đáp: Muống còn mạnh lắm mà, trong người thấy có sao đâu. Tém đáp: Ừ, chút nữa thì biết. Con hổ chì đó mà cắn không cứu lẹ là bỏ mạng đó. Còn đứng đó nữa, theo tui về nhà, tui van lậy cha tui trị nọc cho. Nghe nói đến gặp cha Tém, Muống vừa lo, vừa mừng; theo chân người tình nhỏ. Đi hơn nửa đường Muống thấy mệt; gắng gượng thêm một đoạn nữa, nó hết sức, mắt hoa, mồ hôi vã ra, người thấy lạnh, mặc dù trời nắng chang chang. Muống đi không vững, té xụi bờ mương. Tém phóng đến quàng vai Muống lôi đi. Muống ngọng cứng lưỡi. Nhờ thuốc chữa nọc rắn thần tài nên Muống tránh lưỡi hái tử thần. Mấy ngày đầu, Muống ngủ li bì. Mười ngày vẫn chưa bình phục, lại sức.
Bị đau Muống ráng chịu, không rên la. Cha Tém để í thấy Muống khiêm nhường, thật thà, biết người trên, kẻ dưới, đàng hoàng, siêng năng chăm chỉ, làm việc gọn gàng, cuộc sống đơn giản, nếp lang trật tự, ông đổi í, cho Tém làm bạn với Muống. Trước kia ông đòi phải có người lớn mang trầu cau tới nói chuyện, bây giờ ông bỏ qua, không chấp nhất đến yêu cầu đó nữa bởi ông biết nó một thân, một mình, sống côi cút, đòi người lớn nói chuyện, nó kiếm đâu ra.
Sau lần sống sót, Muống ngộ ra ít điều. Thứ nhất, nọc độc có thể sống độc lập khỏi con vật tạo ra nó. Nọc kiến, nọc ong, bọ cạp, rắn, khi chích vào người nó hành cho phải biết. Con vật chết nhưng nọc nó sống. Thứ hai, nọc độc sống lâu hơn con vật tạo ra nó. Thứ ba, nọc càng độc sống càng lâu. Bị kiến cắn nhức vài ba giờ; ong chích, tuỳ loại, nhức ít giờ hay vài ngày. Bồ cạp chích thì khỏi nói, có thể gây sốt rét. Thứ tư, nọc độc sống nhờ vào sự sống của sinh vật nọc độc bám vào.
Muống chưa nhập đạo, nhưng siêng đi nhà thờ với gia đình Tém. Một hôm, Muống nghe đọc sách đoạn ma quỉ núp dưới hình con rắn dụ dỗ ông bà Adong Evà ăn trái cấm. Muống hiểu rõ hơn ai hết. Kinh nghiệm bản thân. Trước khi bị rắn cắn, Muống cứ nghĩ giết chết con rắn là xong; đâu ngờ rắn chết, nọc nó không chết. Nếu không có Tém dìu về nhà kịp thời Muống đã chết mất thây nơi cánh đồng. Nếu cha Tém không ra tay, tận tình chữa trị, Muống đã chết vì nọc rắn. Vì thế Muống rất thích câu chuyện trong sách Sáng Thế Kí. Ma quỉ cũng có nọc độc và nọc của nó độc ác hơn tất cả các loại độc trên trần gian vì thế bị nọc độc ma quỉ hành, tâm thần người đó rối loạn; hành động bất chính; ăn nói gian tà, sống thác loạn.
Suốt tuần đó, Muống nghiền ngẫm câu chuyện thần kì. Ma quỉ dưới dạng con rắn dụ dỗ người ta ăn nọc của nó. Nọc rắn trong Kinh Thánh còn đáng sợ hơn nọc rắn hổ chì. Cái nọc rắn do ma quỷ truyền đạt là loại nọc chuyên nghề dối trá, lừa phỉnh chính mình, trước khi lừa phỉnh người khác và cuối cùng tin chính điều mình lừa phỉnh. Muống biết Satan dùng hình ảnh con rắn để dụ dỗ người ta, và Muống tin cái nọc độc Satan sống mãi trong tim người. Đức Kitô đánh bại ma quỉ, nhưng không tiêu diệt nọc độc của nó. Nọc độc Satan sống, ẩn nấp sâu trong tim con người.
Nọc độc ma qủi đặt trụ sở chính trong tim người. Vì thế nơi đâu có mặt con người, nơi đó nọc độc ma quỉ ẩn hiện. Trụ sở trong tim người, nhưng nọc độc ma quỉ lại lưu hành trong dân gian, bởi con người luôn di chuyển. Nọc ma quỉ lưu hành trong dân gian, mà dân gian thì bao la nên khó nhận ra nọc độc chúng mà chỉ nhận ra qua sinh hoạt của con người. Nọc độc ma quỉ có độ truyền nhiễm cao nên dễ dàng lây bệnh. Thời covid người ta khuyên siêng rửa tay, đeo khẩu trang, tránh nơi đô hội, tụ họp đông người. Nọc độc ma quỷ lây qua mắt nhìn hình ảnh xấu, đọc sách báo tồi. Nọc độc ma quỉ lây qua miệng, kháo chuyện thiên hạ, dùng từ tục tĩu. Nọc độc ma quỉ lây qua tâm hồn lười biếng cầu nguyện. Tránh những cơ hội đó là tránh nọc độc ma quỉ.
Một khi nhiễm nọc độc của nó thì cần đến thần dược. Thuốc Đức Kitô ban chính là Lời Ngài và Mình và Máu Cực Thánh.
'Đây là Mình Thầy, hiến tế vì anh em. Anh em hãy làm việc này mà tưởng nhớ đến Thầy' Lc 22:19;
'Đây là Máu Thầy, máu Giao Ước, đổ ra cho muôn người được tha tội' Mt 26:28.
Đón nhận Lời Chúa họ trở thành con cái Thiên Chúa.
'Họ là con cái Thiên Chúa, vì là con cái sự sống lại' Lc 20:27
Đón nhận Lời Ngài là đón nhận bí tích Thánh Thể. Đón nhận nguồn sống thật. Đón nhận sức mạnh tâm linh. Đón nhận nguồn sinh lực chống lại nọc độc satan. Đón nhận nguồn sống trường sinh.
TiengChuong.org
Ba Muống thích phiêu lưu; nó xin phép cha mẹ cho đi theo người cậu học nghề mộc. Cậu nhận nuôi nó, hứa dậy nghề cho cháu. Tin lời cậu, cha mẹ đồng í. Làm đầu làng, cuối xóm ít lâu; hết việc. Hai cậu cháu đi tìm chân trời mới. Có đi mới biết cái làng cậu ở nghèo mạt. Ở làng khác người ta giầu sụ; nhà cao, cửa lớn. Có nhà còn bảnh lắm nhưng có tiền phá đi làm lại cho mới. Người thuê mướn, cậu nhận việc với điều kiện họ phải cung cấp nơi ăn, chốn ở không phải cho một mà cho cả hai cậu cháu. Cả hai đều không mảnh giấy tùy thân. Ở thời đó lính làng nào dám thắc mắc, hoạch hoẹ khi họ biết cả hai cậu cháu đang làm việc cho nhà ông chánh, ông lí, ông hương. Họ là người có thế giá, vai vế trong làng. Ai dám hạnh hoẹ đến con ăn, đầy tớ của họ là tự chuốc khổ vào thân. Cả làng đều tránh né đụng chạm đến ông lớn, tuy ngồi nhà nhưng tai mắt khắp đầu đường, xó chợ. Họ là thành phần không những có của, còn có thế, có lực. Hai cậu cháu cất nhà cho ông Đốc. Công việc đang xuôi chảy thì người cậu bị sét đánh té xụi đơ. Một hôm hai cậu cháu nâng cây cột cho mấu vào đầu xà. Đặt cây xà vừa xong, chưa kịp đóng chốt; trời đổ mưa. Cậu bảo đi trú mưa đã, chờ mưa xong sẽ chốt sau cũng không muộn. Ai ngờ, tiếng sét nổ sát sạt, điếc tai; độ rung của sét đánh bật cây cột đầu xà, nó rơi chấn ngang người khiến cậu té xỉu tại trận. Cháu thì tai ù, mắt loá vì ánh chớp.
Một mình cháu đảm trách, xốc vác công việc. Mấy thang thuốc vừa uống vừa đắp, tiền thì hết mà bệnh thì không. Dù cậu không ra công trường được, nhưng bao nhiêu kinh nghiệm cậu truyền lại cho cháu. Cuối cùng căn nhà hoàn tất. Ngày mừng tân gia, tiếng cháu nổi đình đám, ai cũng khen tay nghề của người thợ trẻ. Sau đó một ông đốc khác thuê hai cậu cháu đến làm căn nhà mới cho con trai ông sắp lập gia đình. Cậu muốn về quê nhưng ông đốc hứa thuốc thang, để hai cậu cháu bắt tay vào việc ngay. Suy đi, tính lại, vì sức khoẻ. Hơn nữa, đi lâu ngày về quê mà không có quà cho thì coi sao được. Tiền dành dụm cúng ông lang băm hết nhẵn. Vì lí do đó mà cậu đồng í ở lại; cháu làm, cậu dưỡng bệnh. Vùng đất lạ, khí hậu mới, phong thủy khác thường, nước uống không hợp; bệnh cậu ngày giảm, ngày tăng, khó lường. Ông đốc mời thầy lang quanh vùng bốc thuốc. Người nào cũng cho vài ba thang rồi lắc đầu; thua, đầu hàng. Cậu ốm nhom; da bệu như gốc tre già; mất trong đêm. Cháu không thể bỏ ông đốc; thứ nhất không nơi ăn, chốn ở, thứ hai không biết về đâu. Cháu làm ngày đêm cho quyên nỗi nhớ, mệt đến độ, lên giường lăn ra ngủ, sáng hôm sau lại bắt tay vào việc. Cái chết của cậu chôn gốc rễ, quê hương cháu.
Mê con Tém, Muống lén theo Tém đi câu. Luồn gốc cây bị rắn cắn. Muống hãnh diện, giơ cao con rắn khoe. Tém hoảng hồn, hết vía, ra lệnh: phải về ngay chữa nọc rắn. Muống đáp: Rắn chết rồi, nọc gì nữa. Tém than trời. Khờ khạo quá Muống ơi là Muống. Rắn chết chứ nọc nó có chết đâu. Nếu không trị, sẽ chết vì nọc rắn. Muống dơ tay đập ngực thình thịch đáp: Muống còn mạnh lắm mà, trong người thấy có sao đâu. Tém đáp: Ừ, chút nữa thì biết. Con hổ chì đó mà cắn không cứu lẹ là bỏ mạng đó. Còn đứng đó nữa, theo tui về nhà, tui van lậy cha tui trị nọc cho. Nghe nói đến gặp cha Tém, Muống vừa lo, vừa mừng; theo chân người tình nhỏ. Đi hơn nửa đường Muống thấy mệt; gắng gượng thêm một đoạn nữa, nó hết sức, mắt hoa, mồ hôi vã ra, người thấy lạnh, mặc dù trời nắng chang chang. Muống đi không vững, té xụi bờ mương. Tém phóng đến quàng vai Muống lôi đi. Muống ngọng cứng lưỡi. Nhờ thuốc chữa nọc rắn thần tài nên Muống tránh lưỡi hái tử thần. Mấy ngày đầu, Muống ngủ li bì. Mười ngày vẫn chưa bình phục, lại sức.
Bị đau Muống ráng chịu, không rên la. Cha Tém để í thấy Muống khiêm nhường, thật thà, biết người trên, kẻ dưới, đàng hoàng, siêng năng chăm chỉ, làm việc gọn gàng, cuộc sống đơn giản, nếp lang trật tự, ông đổi í, cho Tém làm bạn với Muống. Trước kia ông đòi phải có người lớn mang trầu cau tới nói chuyện, bây giờ ông bỏ qua, không chấp nhất đến yêu cầu đó nữa bởi ông biết nó một thân, một mình, sống côi cút, đòi người lớn nói chuyện, nó kiếm đâu ra.
Sau lần sống sót, Muống ngộ ra ít điều. Thứ nhất, nọc độc có thể sống độc lập khỏi con vật tạo ra nó. Nọc kiến, nọc ong, bọ cạp, rắn, khi chích vào người nó hành cho phải biết. Con vật chết nhưng nọc nó sống. Thứ hai, nọc độc sống lâu hơn con vật tạo ra nó. Thứ ba, nọc càng độc sống càng lâu. Bị kiến cắn nhức vài ba giờ; ong chích, tuỳ loại, nhức ít giờ hay vài ngày. Bồ cạp chích thì khỏi nói, có thể gây sốt rét. Thứ tư, nọc độc sống nhờ vào sự sống của sinh vật nọc độc bám vào.
Muống chưa nhập đạo, nhưng siêng đi nhà thờ với gia đình Tém. Một hôm, Muống nghe đọc sách đoạn ma quỉ núp dưới hình con rắn dụ dỗ ông bà Adong Evà ăn trái cấm. Muống hiểu rõ hơn ai hết. Kinh nghiệm bản thân. Trước khi bị rắn cắn, Muống cứ nghĩ giết chết con rắn là xong; đâu ngờ rắn chết, nọc nó không chết. Nếu không có Tém dìu về nhà kịp thời Muống đã chết mất thây nơi cánh đồng. Nếu cha Tém không ra tay, tận tình chữa trị, Muống đã chết vì nọc rắn. Vì thế Muống rất thích câu chuyện trong sách Sáng Thế Kí. Ma quỉ cũng có nọc độc và nọc của nó độc ác hơn tất cả các loại độc trên trần gian vì thế bị nọc độc ma quỉ hành, tâm thần người đó rối loạn; hành động bất chính; ăn nói gian tà, sống thác loạn.
Suốt tuần đó, Muống nghiền ngẫm câu chuyện thần kì. Ma quỉ dưới dạng con rắn dụ dỗ người ta ăn nọc của nó. Nọc rắn trong Kinh Thánh còn đáng sợ hơn nọc rắn hổ chì. Cái nọc rắn do ma quỷ truyền đạt là loại nọc chuyên nghề dối trá, lừa phỉnh chính mình, trước khi lừa phỉnh người khác và cuối cùng tin chính điều mình lừa phỉnh. Muống biết Satan dùng hình ảnh con rắn để dụ dỗ người ta, và Muống tin cái nọc độc Satan sống mãi trong tim người. Đức Kitô đánh bại ma quỉ, nhưng không tiêu diệt nọc độc của nó. Nọc độc Satan sống, ẩn nấp sâu trong tim con người.
Nọc độc ma qủi đặt trụ sở chính trong tim người. Vì thế nơi đâu có mặt con người, nơi đó nọc độc ma quỉ ẩn hiện. Trụ sở trong tim người, nhưng nọc độc ma quỉ lại lưu hành trong dân gian, bởi con người luôn di chuyển. Nọc ma quỉ lưu hành trong dân gian, mà dân gian thì bao la nên khó nhận ra nọc độc chúng mà chỉ nhận ra qua sinh hoạt của con người. Nọc độc ma quỉ có độ truyền nhiễm cao nên dễ dàng lây bệnh. Thời covid người ta khuyên siêng rửa tay, đeo khẩu trang, tránh nơi đô hội, tụ họp đông người. Nọc độc ma quỷ lây qua mắt nhìn hình ảnh xấu, đọc sách báo tồi. Nọc độc ma quỉ lây qua miệng, kháo chuyện thiên hạ, dùng từ tục tĩu. Nọc độc ma quỉ lây qua tâm hồn lười biếng cầu nguyện. Tránh những cơ hội đó là tránh nọc độc ma quỉ.
Một khi nhiễm nọc độc của nó thì cần đến thần dược. Thuốc Đức Kitô ban chính là Lời Ngài và Mình và Máu Cực Thánh.
'Đây là Mình Thầy, hiến tế vì anh em. Anh em hãy làm việc này mà tưởng nhớ đến Thầy' Lc 22:19;
'Đây là Máu Thầy, máu Giao Ước, đổ ra cho muôn người được tha tội' Mt 26:28.
Đón nhận Lời Chúa họ trở thành con cái Thiên Chúa.
'Họ là con cái Thiên Chúa, vì là con cái sự sống lại' Lc 20:27
Đón nhận Lời Ngài là đón nhận bí tích Thánh Thể. Đón nhận nguồn sống thật. Đón nhận sức mạnh tâm linh. Đón nhận nguồn sinh lực chống lại nọc độc satan. Đón nhận nguồn sống trường sinh.
TiengChuong.org