BÊN VỆ ĐƯỜNG
“Có một người mù đang ngồi ăn xin bên vệ đường!”.

Ira David Sankey, một ca sĩ, một nhà soạn thánh ca, sau nhiều năm bị mù, chia sẻ, “Như một người ngồi bên vệ đường, tôi chỉ còn một chút bóng tối trần gian nữa; và sau đó, là mặt trời rạng rỡ trên ngai vàng của Cha. Thiên Chúa là Tình Yêu. Chúc ngủ ngon!”.

Kính thưa Anh Chị em,

“Chúc ngủ ngon!”, lời chúc của Ira Sankey khá chua xót khi ông sắp giã từ ‘nơi tối’ của ‘những người đang ngủ’; nơi mà bấy lâu, ông “chỉ còn một chút bóng tối” cuối cùng, đợi ngày về với Mặt Trời ngời ánh bình minh. Và với Tin Mừng hôm nay, bạn và tôi có thể gặp lại chính mình nơi một người mù khác, Bartimê, một người ‘bên vệ đường!’.

Đã bao lần trong cuộc đời, chúng ta cảm thấy mình lây lất khác nào Bartimê; không thấy gì, không thể đứng lên, cũng không thể bước ra chính lộ và chỉ có thể ngồi bẹp ‘bên vệ đường’. Chúng ta có thể cũng đã trải nghiệm một sự thất vọng và không may mắn nào đó; không chỉ thể chất, mà còn tinh thần hay tình cảm! Nhiều người đi qua nhìn thấy. Một số có thể ném cho bạn và tôi một đồng xu, dẫu chúng không thực sự giúp chúng ta thoát khỏi sự chán nản hoặc khó khăn của mình; số khác, có thể đã chế nhạo; số khác, thậm chí, có thể đã mắng mỏ chúng ta, “Hãy im đi!” như những người đã mắng mỏ Bartimê.

Thế nhưng, giữa dòng người đó, vẫn có ‘một Ai đó’ khả dĩ có lòng xót thương, Giêsu! Ngài đã cho Bartimê điều anh không thể tự cho mình, thị giác. Cũng vậy, bao lần Giêsu đi qua cuộc đời chúng ta, Ngài cũng dừng lại để trao tặng điều chúng ta không thể tự cho mình, đức tin. Nhưng bạn và tôi có la lên, có van vỉ Ngài như Bartimê đã van vỉ khi biết Ngài đi qua không? Hoặc chúng ta có thường xuyên cầu xin Ngài gia tăng lòng tin không?

Sẽ không có gì đáng ngạc nhiên khi cuộc đời chúng ta chịu một số lời mắng mỏ, một số cú đánh thực sự, một số thất bại, và thậm chí, một số sa ngã trong một tội lỗi nào đó. Nhưng, Chúa Giêsu không muốn chúng ta nản lòng, Ngài muốn chúng ta coi đây là cơ hội để hướng về Ngài hơn, nguồn sức mạnh và sự đỡ nâng. Những la ó dành cho chúng ta luôn còn mãi. Thế nhưng, khó khăn trong cuộc đời có thể đánh bại chúng ta, hoặc cũng có thể khiến chúng ta mạnh mẽ. Cách chúng làm cho chúng ta mạnh mẽ, như đã làm cho Bartimê, là nuôi dưỡng trong chúng ta một sự tin tưởng và một sự lệ thuộc hoàn toàn vào lòng xót thương của Thiên Chúa, “Lạy con vua Đavít, xin dủ lòng thương tôi!”.

Anh Chị em,

“Xin dủ lòng thương tôi!”. Sự mù loà của Bartimê chỉ là phần nổi của tảng băng chìm; chắc chắn trong anh còn có những vết thương, tủi nhục, ước mơ tan vỡ, sai lầm và hối hận. Anh đã cầu xin bằng cả trái tim; bạn và tôi thì sao? Lời cầu của chúng ta có bao gồm lịch sử của mình, những vết thương, tủi nhục, những giấc mơ tan vỡ, những lỗi lầm và hối tiếc? Cầu nguyện hời hợt chẳng giúp ích gì cả. Tôi có kể câu chuyện đời mình cho Chúa Giêsu? Hay lời cầu của chúng ta thiếu cảm xúc, chân thành. Đừng quên, Chúa Giêsu nóng lòng tuôn đổ ân sủng và niềm vui cho chúng ta; tiếc thay, chính chúng ta lại giữ khoảng cách qua sự rụt rè, lười biếng hoặc thiếu niềm tin. Vì thế, đừng ngạc nhiên, bạn và tôi cứ ngồi mãi ‘bên vệ đường’.

Chúng ta có thể cầu nguyện,

“Lạy Chúa, Đấng không muốn con lây lất. Bứng con lên, đưa con vào ‘Vùng Sáng’, và con cũng có thể bông đùa một chút với những người khác, “Chúc ngủ ngon!””, Amen.

(Tgp. Huế)