LIÊN ĐỚI ĐẾN MỨC CÓ THỂ

“Chúa Giêsu giơ tay đặt trên người ấy và nói, ‘Tôi muốn!’”.

Vào thời nô lệ, một ông chủ da trắng rất hà khắc đã mua được một thanh niên rất chăm chỉ. Sau một thời gian, ông phát hiện người này có ảnh hưởng rất lớn trong số nô lệ của ông. Ông đem lòng yêu thương và ngỏ ý cho anh được tự do; thế nhưng, người này từ chối! Anh tiếp tục là một nô lệ vì anh muốn ‘liên đới đến mức có thể’ với số phận của những con người đau khổ mà anh rất yêu quý; anh muốn cứu họ trong khả năng của anh. Sau một thời gian, bằng gương sáng, đạo đức và vui tươi, người thanh niên nô lệ đã cảm hoá không chỉ những người bạn cùng cảnh ngộ nhưng cảm hoá được cả ông chủ. Và tất cả họ đã sống chan hoà với nhau như một gia đình!

Kính thưa Anh Chị em,

Với Tin Mừng hôm nay, sẽ khá bất ngờ khi chúng ta gặp lại người thanh niên nô lệ nơi Chúa Giêsu! Một chi tiết nhỏ sẽ mở ra một ngạc nhiên lớn; đồng thời, tiết lộ một bí ẩn nơi con người Ngài. Chi tiết nhỏ ấy là, Ngài “giơ tay đặt trên người hủi và nói, ‘Tôi muốn!’”; và bí ẩn ấy là, Con Thiên Chúa muốn ‘liên đới đến mức có thể’ với người bệnh, đại diện cho cả nhân loại khốn cùng.

Đến với Chúa Giêsu là một con hủi bất hạnh, bất hạnh không chỉ vì anh cùi hủi nhưng vì anh gặp phải sự lạnh lùng từ những tâm hồn cùi hủi. Cuộc sống của anh là một cái chết chậm; chết do bệnh tật tàn phá thân xác, chết do mặc cảm huỷ hoại tinh thần. Và sẽ ngạc nhiên hơn nếu chúng ta coi sự lở lói thân xác như một biểu tượng tàn phá của tội lỗi đối với con người, một bí ẩn huyền nhiệm hơn. Lẽ ra, Chúa Giêsu chỉ cần đứng xa xa và nói, “Hãy lành!”; nhưng không, Ngài lại gần, chạm vào anh. Theo luật Do Thái, ai chạm phải kẻ ô uế, người ấy ô uế. Vì xót thương con người, Chúa Giêsu chấp nhận nhiễm uế; Ngài trở nên uế tạp để có thể cứu lấy một nhân loại uế tạp. Phaolô diễn tả bí ẩn này một cách thâm trầm trong thư Philipphê, “Ngài hoàn toàn trút bỏ vinh quang, mặc lấy thân nô lệ, trở nên giống phàm nhân, sống như người trần thế”. Không chỉ nên phàm nhân, “Ngài trở nên tội nhân”, để ‘liên đới đến mức có thể’ với tội nhân. Bí ẩn này đã phần nào hé lộ ngay từ lúc Ngài nối đuôi dòng người có tội bên bờ Giorđan để xin Gioan thanh tẩy.

Vậy tại sao Con Thiên Chúa lại muốn liên đới đến mức ấy? Ngài liên đới chỉ vì Ngài muốn. Ngài muốn con người không chỉ lành lặn phần xác nhưng được lành thánh phần hồn; Ngài muốn nó được giải thoát khỏi mọi tội lỗi, điều đang giết chết nó, khiến nó chai cứng và trơ lì. Thư Do Thái hôm nay viết, “Anh em hãy khuyên bảo nhau cho đến bao lâu còn nói được là “hôm nay”, để không ai trong anh em bị tội lỗi mê hoặc và trở nên chai đá”; Thánh Vịnh đáp ca cũng lặp lại ao ước này, “Ước chi hôm nay anh em nghe tiếng Người, ‘Các ngươi đừng cứng lòng!’”.

Anh Chị em,

“Tôi muốn!”. Chúa Giêsu muốn! Ngài muốn làm người, để không chỉ cảm hoá một số người nên một gia đình như người thanh niên nô lệ đã làm; còn hơn thế, Ngài muốn họ nhận ra Ngài là Mục Tử Nhân Lành chăm sóc tất cả mọi người, cả tớ lẫn chủ. Hơn cả một gia đình, Ngài sẽ biến những tội nhân luôn nghiêng chiều về tội, rồi đây, sẽ trở thành thánh nhân; và Ngài sẽ là Trưởng Tử giữa một đàn em đông đúc của một đại gia đình, ngày kia, trên thiên quốc, vui hưởng sự sống đời đời với Ngài. Đây chính là một cuộc tạo dựng mới, một cuộc tạo dựng thứ hai cần thiết; và đó cũng là mục đích tối cao của việc Ngài muốn ‘liên đới đến mức có thể!’. Lời Chúa mời gọi bạn và tôi nhìn lại mức độ liên đới của mình với những anh em, chị em Chúa đặt bên cạnh. Chúng ta có đón nhận, cầu nguyện, hy sinh, tôn trọng và liên đới với họ đến mức Chúa muốn không?

Chúng ta có thể cầu nguyện,

“Lạy Chúa, để có thể cảm hoá một ai đó, xin cho con biết ra khỏi chính mình, cúi xuống, ôm lấy và xót thương!”, Amen.

(Tgp. Huế)