Chúa Nhật 27 tháng 11, Giáo Hội trên toàn thế giới cử hành Chúa Nhật thứ Nhất Mùa Vọng.

Tin Mừng Chúa Giêsu Kitô theo thánh Mátthêu.

Khi ấy, Đức Giêsu nói với các môn đệ rằng:

“Thời ông Nô ê thế nào, thì ngày Con Người quang lâm cũng sẽ như vậy. Vì trong những ngày trước nạn hồng thuỷ, thiên hạ vẫn ăn uống, cưới vợ lấy chồng, mãi cho đến ngày ông Nô ê vào tàu. Họ không hay biết gì, cho đến khi nạn hồng thủy ập tới cuốn đi hết thảy. Ngày Con Người quang lâm cũng sẽ như vậy. Bấy giờ, hai người đàn ông đang làm ruộng, thì một người được đem đi, một người bị bỏ lại; hai người đàn bà đang kéo cối xay, thì một người được đem đi, một người bị bỏ lại.

“Vậy anh em hãy canh thức, vì anh em không biết ngày nào Chúa của anh em đến. Anh em hãy biết điều này: nếu chủ nhà biết vào canh nào kẻ trộm sẽ đến, hẳn ông đã thức, không để nó khoét vách nhà mình đâu. Cho nên anh em cũng vậy, anh em hãy sẵn sàng, vì chính giờ phút anh em không ngờ, thì Con Người sẽ đến.”

Trong bài huấn dụ ngắn trước khi đọc kinh Truyền Tin, Đức Thánh Cha nói:

Anh chị em thân mến, chào anh chị em, cầu chúc một Chúa Nhật hồng phúc!

Trong Tin Mừng của Phụng Vụ hôm nay, chúng ta nghe một lời hứa tuyệt vời đưa chúng ta đến Mùa Vọng: “Chúa của anh em sẽ đến” (Mt 24:42). Đây là nền tảng cho niềm hy vọng của chúng ta, đó là điều hỗ trợ chúng ta ngay cả trong những thời khắc khó khăn và đau khổ nhất của cuộc đời chúng ta: Thiên Chúa đang đến, Thiên Chúa đang ở gần và đang đến. Chúng ta đừng bao giờ quên điều này! Chúa luôn đến, Chúa viếng thăm chúng ta, Chúa trở nên gần gũi và sẽ trở lại vào ngày tận thế để đón nhận chúng ta trong vòng tay của Người. Trước lời này, chúng ta tự hỏi: Chúa sẽ đến như thế nào? Và làm thế nào chúng ta sẽ nhận ra Ngài và chào đón Ngài? Chúng ta hãy nói ngắn gọn về hai câu hỏi này.

Câu hỏi thứ nhất: Chúa sẽ đến như thế nào? Chúng ta thường nghe nói rằng Chúa hiện diện trên con đường của chúng ta, Ngài đồng hành với chúng ta và nói với chúng ta. Nhưng có lẽ, do chúng ta bị phân tâm bởi nhiều thứ, sự thật này vẫn chỉ là lý thuyết đối với chúng ta; vâng, chúng ta biết Chúa đang đến nhưng chúng ta không sống theo sự thật này, hoặc chúng ta tưởng tượng Chúa sẽ đến một cách ngoạn mục, có thể qua một dấu lạ nào đó. Và thay vào đó, Chúa Giêsu nói rằng ngài sẽ đến như trong “thời Nô-ê” (xem câu 37). Và họ đã làm gì trong thời Nô-ê? Đơn giản, là những việc bình thường, hàng ngày của cuộc sống, bao giờ cũng thế: “ăn uống, cưới gả” (c. 38). Chúng ta hãy ghi nhớ điều này: Thiên Chúa ẩn mình trong cuộc đời chúng ta, Ngài luôn ở đó – Ngài ẩn mình trong những tình huống lặng lẽ và tầm thường nhất trong cuộc đời chúng ta. Ngài không đến trong những sự kiện phi thường, nhưng trong những điều hàng ngày; Ngài thể hiện mình trong những điều hàng ngày. Ngài ở đó, trong công việc hàng ngày của chúng ta, trong một cuộc gặp gỡ tình cờ, khi đối mặt với một ai đó đang cần giúp đỡ, ngay cả khi chúng ta đối mặt với những ngày dường như xám xịt và đơn điệu, chính ở đó chúng ta tìm thấy Chúa, Đấng mời gọi chúng ta, nói với chúng ta, và truyền cảm hứng cho hành động của chúng ta.

Tuy nhiên, có một câu hỏi thứ hai: làm thế nào chúng ta có thể nhận ra và chào đón Chúa? Chúng ta phải tỉnh thức, và cảnh giác. Chúa Giêsu cảnh báo chúng ta: có nguy cơ là không nhận ra việc Người đến và không chuẩn bị cho cuộc viếng thăm của Người. Trong những dịp khác, tôi đã nhắc lại điều Thánh Augustinô đã nói: “Tôi sợ Chúa đi ngang qua” (Sermons, 88, 14.13), nghĩa là tôi sợ Ngài đi ngang qua và tôi không nhận ra Ngài! Thật vậy, Chúa Giêsu nói rằng những người đó vào thời Nô-ê đã ăn và uống “và họ không biết cho đến khi nước lụt đến và cuốn trôi tất cả họ” (c. 39). Hãy chú ý đến điều này: họ đã không nhận ra bất cứ điều gì! Họ mải mê với những việc riêng của mình và không biết rằng trận lụt sắp ập đến. Thật vậy, Chúa Giêsu nói rằng khi ngài đến, “sẽ có hai người ở ngoài đồng; một người được đem đi và một người bị bỏ lại” (c. 40). Theo nghĩa nào? Sự khác biệt là gì? Đơn giản là một người tỉnh thức, chờ đợi, có khả năng nhận ra sự hiện diện của Thiên Chúa trong đời sống hằng ngày, trong khi người kia lơ đãng, “phân tâm”, không nhận thấy gì.

Anh chị em thân mến, trong Mùa Vọng này, chúng ta hãy rũ bỏ cơn buồn ngủ và thức dậy khỏi giấc ngủ mê! Chúng ta hãy thử tự hỏi: tôi có ý thức được mình đang sống không, tôi có tỉnh táo không, tôi có tỉnh thức không? Tôi có cố gắng nhận ra sự hiện diện của Thiên Chúa trong các tình huống hàng ngày không, hay tôi bị phân tâm và hơi choáng ngợp bởi các sự việc? Nếu chúng ta không biết về việc Ngài đến hôm nay, thì chúng ta cũng sẽ không chuẩn bị khi Ngài đến vào ngày tận thế. Vì vậy, thưa anh chị em, chúng ta hãy luôn cảnh giác! Chờ đợi Chúa đến, chờ đợi Chúa đến gần chúng ta, vì Ngài ở đó, hãy tỉnh táo chờ đợi. Và xin Rất Thánh Trinh Nữ, Người Phụ nữ của sự chờ đợi, người đã biết cảm nhận cuộc đi qua của Chúa trong cuộc sống khiêm nhường và ẩn dật ở Nazareth và đã đón nhận Ngài trong cung lòng mình, xin Mẹ giúp chúng ta trong hành trình chăm chú chờ đợi Chúa đang ở giữa chúng ta, và đang đi ngang qua.

Sau khi đọc kinh Truyền Tin, Đức Thánh Cha nói thêm như sau:

Anh chị em thân mến!

Tôi lo ngại về sự gia tăng bạo lực và xung đột đã diễn ra trong nhiều tháng tại các quốc gia Palestine và Israel. Thứ Tư tuần trước, hai vụ tấn công hèn hạ ở Giêrusalem khiến nhiều người bị thương và một cậu bé Israel thiệt mạng; và cùng ngày, trong các cuộc đụng độ vũ trang ở Nablus, một cậu bé người Palestine đã chết. Bạo lực giết chết tương lai, phá vỡ cuộc sống của những người trẻ tuổi và làm suy yếu hy vọng về hòa bình. Chúng ta hãy cầu nguyện cho những thanh niên đã qua đời này và cho gia đình của họ, đặc biệt là cho mẹ của họ. Tôi hy vọng rằng chính quyền Israel và Palestine sẽ sẵn sàng hơn trong việc tìm kiếm đối thoại, xây dựng lòng tin tưởng lẫn nhau, nếu không có điều đó sẽ không bao giờ có một giải pháp hòa bình ở Thánh Địa.

Và tôi cũng muốn tưởng nhớ Burkhard Scheffler, người đã chết cách đây ba ngày ở đây bên dưới hàng cột của quảng trường Thánh Phêrô; anh ấy chết vì lạnh cóng.

Tôi thân ái chào tất cả anh chị em, đến từ Ý và nhiều quốc gia khác nhau, đặc biệt là những người hành hương từ Warsaw và Granada, những đại diện của cộng đồng Rumani và những người thuộc cộng đồng Đông Timor đang hiện diện tại Rôma, cũng như những người dân Ecuador đang cử hành Lễ Đức Mẹ của chúng ta. Đức Mẹ El Quinche. Tôi chào các tình nguyện viên Hồng Thập Tự của Acerenza, Ente Nazionale Pro Loco d'Italia, và các tín hữu từ Turin, Pinerolo, Palermo, Grottammare và Campobasso. Tôi gửi lời cảm ơn đặc biệt đến những người thợ làm bánh Ý, với hy vọng họ sẽ vượt qua những khó khăn hiện tại.

Tôi chào mừng những người tham gia cuộc tuần hành diễn ra sáng nay để tố cáo bạo lực tình dục đối với phụ nữ, đáng tiếc đó là một thực tế phổ biến ở khắp mọi nơi và cũng được sử dụng như một vũ khí chiến tranh. Chúng ta đừng mệt mỏi nói không với chiến tranh, nói không với bạo lực, nói vâng với đối thoại, nói vâng với hòa bình; đặc biệt là cho những người Ukraine tử vì đạo. Hôm qua chúng ta tưởng nhớ thảm kịch Holodomor.

Tôi chào ban thư ký của Diễn đàn Công Giáo Tiến hành Quốc tế, nhóm họp tại Rôma nhân dịp Đại hội lần thứ 8.

Và tôi cầu chúc tất cả anh chị em một Chúa Nhật hồng phúc và một hành trình Mùa Vọng tốt lành. Xin đừng quên cầu nguyện cho tôi. Chúc anh chị em bữa trưa ngon miệng và xin chào tạm biệt.
Source:Dicastero per la Comunicazione - Libreria Editrice Vaticana