NGỐC NGHẾCH: NGỜ NGHỆCH, NGẮN NGỦI
Phúc Âm tuần này lạ quá. Lạ vì ông phú hộ có nhiều của cải cứ tưởng được khen là đại gia tài giỏi, nào ngờ Chúa lại bảo ông là đồ ngốc! Sao lại thế? Ngốc không phải vì ông làm ra nhiều của cải, nhưng vì thái độ ngờ nghệch của ông với của cải, vì tầm nhìn ngắn ngủi của ông về cuộc đời.
1. Ngờ nghệch. Phải khôn mới kiếm được nhiều tiền. Tuy nhiên khi ông phú hộ cho rằng tiền bạc là cứu cánh thì ông đã hóa ra ngờ nghệch. Chúa đã khẳng định: “Mạng sống con người không được bảo đảm nhờ của cải.” Ông phú hộ cứ tưởng mình lắm của cải sẽ sống lâu để hưởng, nào có ngờ đâu: Đêm nay ông chết, thì của cải ông mải mê tích góp sẽ về tay ai? Ông cứ tưởng có tiền là có tất cả, nào ngờ lại là lúc ông mất tất cả: Ông mất sự sống của mình. Ông chết trắng tay. Ông khôn quá hóa dại đúng như câu tục ngữ: Ki cóp cho cọp nó xơi. Ông ngốc vì ngờ nghệch.
2. Ngắn ngủi. Người khôn ngoan luôn có tầm nhìn xa trông rộng. Ông phú hộ ngốc vì ông nhìn ngắn quá. Ông nhìn gần quá chỉ thấy bản thân mình chứ không thấy người khác, thế nên khi ê hề của cải, ông chỉ lo tích trữ giữ chặt cho mình chứ không quảng đại cho người khác. Ông còn sống nhưng liên hệ tình nghĩa của ông đã chết. Thế nên, kho lẫm ông xây lên như 1 nấm mồ để rồi ông cất tiếng gọi hồn mình! Ông nhìn ngắn quá vì ông chỉ nhìn thấy đời này rồi lo tích góp của cải vật chất, mà không nhìn xa ra đời sau để lo “làm giàu trước mặt Thiên Chúa.” Cái ngốc của ông là không nhìn rộng ra tha nhân và nhìn xa đến vĩnh cửu. Ông không đem được gì đến trước mặt Chúa.
Thế nên, nếu không muốn là đồ ngốc, thì hãy lo làm giàu toàn diện: Giàu tiền lẫn giàu tình. Làm giàu trước mặt Thiên Chúa là tình yêu là giàu lòng bác ái, giàu lòng quảng đại, giàu lòng tin cậy mến, giàu sự sống đời đời. Amen.