TƯỞNG NHỚ MỘT NHÀ TRUYỀN GIÁO VỪA ĐỔ MÁU
Lẽ thường, tháng hai không có ngày 29. Có thể xem hôm nay, ngày cuối tháng 2.2022 là ngày tưởng niệm tròn một tháng:
VỊ LINH MỤC NHIỆT THÀNH CỦA CHÚA;
NGƯỜI ANH EM TRONG LINH MỤC ĐOÀN GIÁO PHẬN KONTUM;
NGƯỜI ANH EM THƯƠNG QUÝ CỦA CỘNG ĐOÀN TU SĨ ĐAMINH;
ÂN NHÂN CỦA NHIỀU CỘNG ĐOÀN SẮC TỘC;
NHÀ TRUYỀN GIÁO TÂM HUYẾT CỦA GIÁO HỘI VIỆT NAM;
TẤM GƯƠNG HY SINH CỦA HÀNG LINH MỤC;
NIỀM THƯƠNG TIẾC VÔ HẠN CỦA MỌI TÍN HỮU VIỆT NAM;
NIỀM KÍNH PHỤC CỦA BAO NHIÊU NGƯỜI THIỆN CHÍ,
CHA GIUSE TRẦN NGỌC THANH O.P. về Nhà Cha (29.1 - 2022 - 28.2) sau khi dâng tặng dòng máu của mình trên chính nơi mà Cha đêm ngày miệt mài truyền giáo, gắn bó, yêu thương và tự nguyện làm nơi hiến dâng đời tu.
Như Chúa Kitô đã sống cho trần gian, đã chết cho trần gian, chết tại trần gian, cũng vậy, Cha Giuse Thanh đã sống cho mảnh đất mà Cha chọn làm nơi vinh danh Chúa, để cũng đã chết cho nơi đó và chết tại chính nơi đó.
Cái chết của Cha khiến không ít người bàng hoàng, rúng động. Cái chết của Cha cũng làm cho những ngày Tết vừa qua không trọn niềm vui. Cái chết của Cha khiến nhiều người không giữ được im lặng nhưng đã lên tiếng theo cách của họ...
Trên hết, theo những dòng chữ tôi đọc được từ rất nhiều người yêu mến Cha, tôi thấy Cha để lại quá nhiều dang dở nơi cánh đồng truyền giáo. Điều đó chứng minh cho mọi người, Cha nhiệt thành và không mệt mỏi cho sáng danh Chúa, Cha yêu mến Giáo Hội, yêu mến đất nước này, đặc biệt là yêu mến những con người ở rẻo cao mà Cha đảm nhận trách vụ phục vụ họ.
Dẫu công trình của Cha còn dang dở, nhưng không một ai cảm thấy lo lắng, vì tất cả đều hiểu, không một chiến sĩ chính danh, đích thực và đúng nghĩa nào của Chúa Kitô lại bạc nhược, chùn bước, khiếp sợ trước những bão bùng của cuộc đời và của thế gian.
Một GIUSE TRẦN NGỌC THANH này ngã xuống sẽ có nhiều Giuse Trần Ngọc Thanh khác đứng lên trám vào chỗ bỏ trống của ngài.
Gọi là trám vào, nhưng chắc chắn sẽ mạnh mẽ hơn, bất khuất hơn, táo bạo hơn, kiên vững hơn. Chẳng những mọi chiến sĩ của Chúa Kitô không bao giờ khiếp sợ, mà vì cái chết oan nghiệt của người anh em mình, họ sẽ để cho lòng họ quyết tâm hơn, trưởng thành hơn, đi đến cùng con đường thánh giá mà Chúa Kitô, Thầy của họ đã đi.
Hình ảnh thánh giá của Chúa Kitô và dòng máu của người anh em mà họ đã chứng kiến sẽ làm cho lý tưởng dâng hiến của họ càng được thúc bách, càng được nung đốt. Nói cho đúng, cái chết ấy chẳng những vô phương trói tay, trói chân mà còn trở thành tiếng gọi thúc giục lên đường, trở thành niềm gợi hứng, nguồn cảm hứng cho vô vàn những chiến sĩ cùng lý tưởng đang ở lại trần thế. Đó chính là lời sai đi dữ dội giúp họ chân cứng đá mềm nhằm đạp đầu sóng gió trong một tinh thần quật khởi, và quật khởi ngày một hơn mà thôi...
Bởi có Giáo Hội địa phương nào, từ khi đặt nền móng đến lúc hình thành và phát triển mà không đóng góp xương máu, công sức, tài năng, trí tuệ, lòng quả cảm, tình yêu... của con cái mình!
Cám ơn Cha Giuse Trần Ngọc Thanh. Mãi mãi Cha là tấm gương sáng của chúng tôi, những tín hữu Kitô nói chung và những người anh em trong lý tưởng thánh chức nói riêng.
Chúng tôi chỉ là những con người yếu hèn mà còn rung lòng trước cái chết vinh phúc của Cha, thì chắc chắn lòng yêu thương của Đấng thánh thiện và toàn năng, Cha chung của tất cả chúng ta, sẽ ấp ủ Cha ấm áp đến dường nào!
Chúng tôi tin rằng, Ngài đang dìu Cha về bên Ngài như đã từng dìu đưa trùng trùng lớp lớp những người con đã vì Ngài mà đổ máu thấm cả lịch sử, thấm cả dải đất mênh mông của quê hương này.
Kính chào Cha quý yêu. Cha cứ bình yên ngơi nghỉ nơi lòng Đấng Hằng Sống. Xin hằng cầu nguyện cho đất nước, cho từng con dân đất Việt, cho Hội Thánh Việt Nam đang còn nhiều thách thức phải vượt qua và cho tất cả chúng tôi.
Xin được một lần nữa, cho tôi ghi khắc tên của người anh em, một nhà truyền giáo nhiệt thành vừa ngã xuống tròn một tháng: CHA GIUSE TRẦN NGỌC THANH!...