Tưởng Ngài ở trên cao… thì xa quá !
Tưởng Ngài là Thần Linh…
Mặc kệ hôi tanh, bụi bặm… cõi trần !
Tưởng Ngài là Thượng Đế toàn năng,
Chỉ dùng quyền uy để…
Cứ tuỳ nghi mà sớt, cho, bố thí…
Thì ra,
Ngài đã “vác lều… cắm trại” nơi quê hương trần thế,
Đã khóc như bé thơ,
Đã đổ mồ hôi mệt nhọc với đôi tay thợ mộc chai sần,
Đã viếng thăm, ở lại, yên ủi, ân cần…,
Đã nắm lấy bàn tay và đỡ nâng lên…
Những mụ già bệnh hoạn, cả những người phung hủi…!
Ngài đã cúi xuống,
Để người phụ nữ ngoại tình bớt nỗi nhục nhằn buồn tủi,
Ngài đã quay lại,
Để mang ánh sáng cho người mù từ lúc mới sinh.
Chỉ một cú chạm nhẹ,
của người đàn bà băng huyết ngoại đạo Canaan,
Ngài đã động lòng,
đã thấy, đã nhận ra cả một tấm lòng vững tin trọn hảo.
Mặc những lời dèm pha kháo láo,
Bọn trời ơi, thu thuế, Ngài vẫn đến chén tạc chén thù.
Môn sinh của Ngài,
Mấy tay dân chài dốt nát, cả tay thuế vụ Matthêu…
Và cả “sân sau hỗ trợ”,
Không quan chức đại gia, mà giản đơn chỉ là “đàn goá phụ”…
Gần làm sao,
Một “Thiên Chúa làm người”, “Người anh của đàn em đông đúc”,
Chúa làm người, Chúa đến, Chúa vẫn ở đây.
Chúa vẫn động lòng, Chúa tiếp tục đưa những bàn tay,
Để nắm chặt, để nâng lên…
những phận người bệnh hoạn, buồn đau muôn thuở…
Xin nắm lấy tay con,
Những bàn tay thương tích, tật nguyền, lỗi lầm, đau khổ
Những bàn tay lo sợ giữa biển đời bão tố, đêm đen…
Để con khỏi chìm sâu và để nâng con lên,
Để được cùng Ngài,
Trên muôn nẻo Emmau, mỉm cười chung đôi sánh bước !
Sơn Ca Linh (13.1.2021)