Và Ngài đã chấp nhận “bước xuống”,
Xuống cõi trần ô trọc, một “cõi người ta”.
Một cõi đời
mà nhiều lúc nhiều nơi chỉ là “lũng nước mắt bao la”,
Bởi đầy dẫy đó đây:
“những chiếc áo nhuộm máu đào, những chiếc giày đi lộp cộp”…
Và từ đó,
Ngài đã biết “cõi người ta” có những “hang súc vật dơ nhớp”,
Nhưng cũng có
“vàng, nhũ hương, mộc dược” và cả “hơi ấm bò lừa…!
Có cung vàng của chúa, có điện ngọc của vua,
Nhưng cũng có,
máng cỏ, cọng rơm hương đồng cỏ nội…
Có những ngày dài Ai Cập hoang vu tăm tối…
Bù lại cho “đêm Bêlem rạng rỡ ánh sao trời” !
Ngài đã “bước xuống”,
Xuống dòng sông Giođan hay giữa những nẻo đời,
Những thân phận khố rách áo ôm,
Những mảnh đời trôi sông lạc chợ…
Nên đành phải sái cổ trầy vai “mang gánh đầy tội nợ”.
Để ai nấy đi lên hy vọng và ơn cứu độ đã đong đầy.
Ngài đã bước xuống, đã đi qua,
Dọc theo biển hồ Galilê hôm xưa, những dấu chân Ngài,
Vẫn còn hằn lên, mới tinh, trên những bãi bờ cuộc sống.
Quyết liệt, gắt gao, diệu mềm…vang động,
Vẫn những “tay chài lưới”, vẫn tiếng gọi mời “Hãy theo Ta”.
“Giờ của Nước Trời” không phải chuyện của hôm qua,
Nhưng “Bây giờ, ở đây… hôm nay và mãi mãi !
Là Đấng Emmanuel,
Nên nẻo trần gian nào cũng là địa chỉ,
Và ai cũng được gọi:
ốm đói, nghèo hèn, goá bụa, bán phấn buôn hương…
Nếu những dân chài, những Mađalêna…
Đã thắp sáng Tin Mừng Phục Sinh trên vạn nẻo đường,
Nên chẳng ngại,
dẫu dốt, dẫu nghèo, dẫu “tôi hèn tớ nữ”…
Điều còn lại,
Học hai tiếng “Xin Vâng”, học “bỏ thuyền, bỏ cha, bỏ lưới”…
“Bỏ bàn thu thuế”, bỏ “nghiệp phấn hương”…
Học những “mục đồng”, những “Ba Vua” mau mắn lên đường
“Bước Thăm viếng của Mẹ”, “bước Emmau” đi về vội vã…
Học “giọt nước mắt sám hối của Maria”,
“con tim trông cậy của người tử tù bên thập giá”
Học những “bình minh chèo thuyền ra chỗ nước sâu”…
Vì Ngài đã bước xuống,
Nên hãy yên tâm, Ngãi vẫn ở đó… suốt cả canh thâu,
Và sáng sớm, mới tinh,
dấu chân Ngài vẫn còn in trên bãi bờ cuộc sống.
Sơn Ca Linh (11.1.2021)