Đứa con hoang đàng (2)
Người cha sầu muộn liên miên,
4760. Thương con lạc lõng ở miền xa xôi.
Ngày đêm day dứt bồi hồi,
Sợ con sa đọa đời thôi còn gì !
Thường ngày chống gậy ra đi,
Thẫn thờ dưới bóng tường vi dưới nhà.
“Năm này tính đã là ba,
Phương trời thăm thẳm con ta chưa về!
Trông con mòn mỏi ủ ê,
Con ơi! Sao chẳng trở về với cha ?
Một hôm trông thấy từ xa,
4770. Bóng con thất thểu, thất tha trên đường.
Lòng cha dào dạt tình thương,
Sôi lên như sóng trùng dương kêu : “Trời !
Sao ra nông nỗi con ơi,
Đời sao nỡ hại con tôi dường này ?”
Và ông dang rộng hai tay,
Vội vàng chạy lại ôm ngay con mình.
Lòng cha như biển Thái Bình,
Hôn con mà lệ thắm tình tuôn rơi.
Cậu con đói mệt lả người,
4780. Tỉnh hồn quỳ xuống nghẹn lời : “Cha ôi !
Thằng con cha đã chết rồi,
Đây là tên phạm của Trời, của cha !
Hôm nay nó trở về nhà,
Không cầu xin được thứ tha nhận nhìn,
Chỉ mang theo được niềm tin,
Làm tên nô lệ báo đền ân xưa.
Sống nhờ canh cặn cơm thừa !”
Nói xong nước mắt như mưa nghẹn ngào.
Lòng cha từ ái xiết bao !
4790.Gọi đầy tớ bảo : “Mau vào đem ra :
Nhẫn vàng, chuỗi ngọc, giày da
Quần hàng, áo lụa, con ta thay dùng
Thịt con bê béo nhất vùng,
Mở ngay đại tiệc ăn mừng con ta
Bấy lâu xiêu lạc xa nhà
Bị đời giết chết nay đà hồi sinh !”
Cả nhà ăn uống linh đình,
Người anh ngoài ruộng vô tình vào hay.
Chiều về vai cuốc, vai cày.
4800. Nghe rùm vũ nhạc, cau mày ngẩn ra.
Vội kêu đầy tớ hỏi qua :
“Ông nhà đi vắng sao mà ồn ghê !”
Thưa rằng : “Em cậu đã về,
Cụ ông ra lệnh giết bê ăn mừng.
Anh ta nổi giận bừng bừng,
Quăng cày, quăng cuốc liệu chừng bỏ ra.
Kịp nghe có tiếng cha già,
Dịu dàng gọi bảo : “Vào nhà đi con,
Cha dành mấy chén rượu ngon,
4810. Chờ con chia sẻ cho tròn niềm vui.
Ủa sao con muốn rút lui ?
Vào đây cha kể đầu đuôi sự tình,
Tại sao con cứ nín thinh,
Hình như có chuyện bất bình chi chăng ?
Cậu con sụ mặt thưa rằng :
“Con đâu có phải là thằng dỡ hơi,
Tiếc rằng đã mấy năm trời,
Sớm khuya hầu hạ không rời tấc gang.
Giờ đây cảm thấy bẻ bàng,
4820. Cha đâu đếm xỉa ngó ngàng đến con,
Cho dù một mụn dê non,
Đem ra đãi bạn không còn được thay.
Thế mà, cậu “quý tử” này,
Bỏ nhà lung lạc theo bầy du côn.
Bao nhiêu của cải đâu còn,
Chân tê sòng bạc, gót mòn lầu xanh.
Bây giờ hết sạch sành sanh,
Chỉ còn cái xác hôi tanh mang về.
Rồi đây báo hại đủ bề,
4830. Cha còn cho nó con bê ăn mừng !”
Cha rằng : “Thôi hỡi con cưng !
Phần con hôm sớm không ngừng bên cha.
Bao nhiêu sản vật nhà ta,
Của cha thì cũng đã là của con.
Em con tuổi dại người non,
Tưởng đâu đã chết may còn sống đây.
Thế gian hùm lũ sói bầy,
Chiên non xa mẹ thơ ngây biết gì !
Con buồn trách nó làm chi ?
4840. Cũng thì ruột thịt vất đi sao đành ?
Mừng cho gương vỡ lại lành,
Mừng cây úa lá xanh cành chứ con !
Còn trời còn nước còn non,
Còn người hối tội là còn niềm vui.”
Chuyện nghe ai cũng ngậm ngùi,
Riêng quân biệt phái nếm mùi chua cay.
Lạnh lùng trầm mặt, trầm mày,
Quyết tìm cơ hội ra tay khử trừ
Người cha sầu muộn liên miên,
4760. Thương con lạc lõng ở miền xa xôi.
Ngày đêm day dứt bồi hồi,
Sợ con sa đọa đời thôi còn gì !
Thường ngày chống gậy ra đi,
Thẫn thờ dưới bóng tường vi dưới nhà.
“Năm này tính đã là ba,
Phương trời thăm thẳm con ta chưa về!
Trông con mòn mỏi ủ ê,
Con ơi! Sao chẳng trở về với cha ?
Một hôm trông thấy từ xa,
4770. Bóng con thất thểu, thất tha trên đường.
Lòng cha dào dạt tình thương,
Sôi lên như sóng trùng dương kêu : “Trời !
Sao ra nông nỗi con ơi,
Đời sao nỡ hại con tôi dường này ?”
Và ông dang rộng hai tay,
Vội vàng chạy lại ôm ngay con mình.
Lòng cha như biển Thái Bình,
Hôn con mà lệ thắm tình tuôn rơi.
Cậu con đói mệt lả người,
4780. Tỉnh hồn quỳ xuống nghẹn lời : “Cha ôi !
Thằng con cha đã chết rồi,
Đây là tên phạm của Trời, của cha !
Hôm nay nó trở về nhà,
Không cầu xin được thứ tha nhận nhìn,
Chỉ mang theo được niềm tin,
Làm tên nô lệ báo đền ân xưa.
Sống nhờ canh cặn cơm thừa !”
Nói xong nước mắt như mưa nghẹn ngào.
Lòng cha từ ái xiết bao !
4790.Gọi đầy tớ bảo : “Mau vào đem ra :
Nhẫn vàng, chuỗi ngọc, giày da
Quần hàng, áo lụa, con ta thay dùng
Thịt con bê béo nhất vùng,
Mở ngay đại tiệc ăn mừng con ta
Bấy lâu xiêu lạc xa nhà
Bị đời giết chết nay đà hồi sinh !”
Cả nhà ăn uống linh đình,
Người anh ngoài ruộng vô tình vào hay.
Chiều về vai cuốc, vai cày.
4800. Nghe rùm vũ nhạc, cau mày ngẩn ra.
Vội kêu đầy tớ hỏi qua :
“Ông nhà đi vắng sao mà ồn ghê !”
Thưa rằng : “Em cậu đã về,
Cụ ông ra lệnh giết bê ăn mừng.
Anh ta nổi giận bừng bừng,
Quăng cày, quăng cuốc liệu chừng bỏ ra.
Kịp nghe có tiếng cha già,
Dịu dàng gọi bảo : “Vào nhà đi con,
Cha dành mấy chén rượu ngon,
4810. Chờ con chia sẻ cho tròn niềm vui.
Ủa sao con muốn rút lui ?
Vào đây cha kể đầu đuôi sự tình,
Tại sao con cứ nín thinh,
Hình như có chuyện bất bình chi chăng ?
Cậu con sụ mặt thưa rằng :
“Con đâu có phải là thằng dỡ hơi,
Tiếc rằng đã mấy năm trời,
Sớm khuya hầu hạ không rời tấc gang.
Giờ đây cảm thấy bẻ bàng,
4820. Cha đâu đếm xỉa ngó ngàng đến con,
Cho dù một mụn dê non,
Đem ra đãi bạn không còn được thay.
Thế mà, cậu “quý tử” này,
Bỏ nhà lung lạc theo bầy du côn.
Bao nhiêu của cải đâu còn,
Chân tê sòng bạc, gót mòn lầu xanh.
Bây giờ hết sạch sành sanh,
Chỉ còn cái xác hôi tanh mang về.
Rồi đây báo hại đủ bề,
4830. Cha còn cho nó con bê ăn mừng !”
Cha rằng : “Thôi hỡi con cưng !
Phần con hôm sớm không ngừng bên cha.
Bao nhiêu sản vật nhà ta,
Của cha thì cũng đã là của con.
Em con tuổi dại người non,
Tưởng đâu đã chết may còn sống đây.
Thế gian hùm lũ sói bầy,
Chiên non xa mẹ thơ ngây biết gì !
Con buồn trách nó làm chi ?
4840. Cũng thì ruột thịt vất đi sao đành ?
Mừng cho gương vỡ lại lành,
Mừng cây úa lá xanh cành chứ con !
Còn trời còn nước còn non,
Còn người hối tội là còn niềm vui.”
Chuyện nghe ai cũng ngậm ngùi,
Riêng quân biệt phái nếm mùi chua cay.
Lạnh lùng trầm mặt, trầm mày,
Quyết tìm cơ hội ra tay khử trừ