Như trái đất nợ mặt trời ánh sáng,
Như cơn mưa chiều nợ đám mây đen,
Như chú ong kia nợ đài hoa mật ngọt,
Lại một mùa xuân ta đã nợ em !
Nợ mang về cành hoa để “mặt trời em” thêm rỡ rạng,
Nợ mảnh đất tâm hồn đủ rộng mà đón những cơn mưa,
Nợ những giai điệu ngọt ngào để đài hoa không tiếc nuối,
Giờ mùa xuân đã qua biết lấy chi mà trả cho vừa?
Giờ ta mới biết,
không có “mặt trời em” “trái đất ta” sẽ ngừng quay miên viễn,
Không có mây mang mưa, mảnh đời ta thành cằn cỗi hoang vu.
Không có những đài hoa, mấy chú ong tìm đâu ra mật ngọt,
Ta không là mùa xuân nên em còn đợi mãi đến thiên thu.
Ta nợ em mùa xuân mang nụ cười nắng ấm,
Ta nợ em mùa xuân mảnh tâm hồn xanh ngát bao dung.
Ta nợ em mùa xuân lời ân cần, nghĩa yêu thương, son sắt,
Ta nợ em mùa xuân niềm vui, hạnh phúc đến muôn trùng.
Nên,
cho dù xuân có qua,
ta mãi mãi sẽ là mùa xuân của riêng em.
Sơn Ca Linh