Khải huyền 7: 2-4, 9-14; Psalm 23; I Gioan 3:1-3; Mátthêu 5:1-12
Có một nhóm giáo dân hăng hái giúp các trẻ em bị khuyết tật. Họ tổ chức trại hè, các chuyến du ngoạn, các lớp học bổ túc, Thánh lễ và các sinh hoạt phụng vụ khác. Họ thường gởi một bức thơ qua máy vi tính cho những người bảo trợ và những người quan tâm đến công việc họ đang làm. Bức thơ được mở đầu bằng câu "CÁC VỊ THÁNH THÂN MẾN". Tôi thường cảm thấy hơi khó chịu khi đọc lời chào nầy trong bức thơ đó. Tôi nghĩ, họ có thể là thánh, chứ tôi thì còn lâu đấy!
Nhưng, trong giáo hội tiên khởi, từ "THÁNH” được dùng để mô tả những người gia nhập vào giao ước với Thiên Chúa qua Chúa Kitô. Giáo Hội có quy chế nghiêm ngặt để xác định ai là những người được gọi là "thánh" (Hôm 14 tháng 10 vừa qua, Đức Tổng Giám Mục Oscar Romero và Đức Giáo Hoàng Piô thứ VI được phong thánh ở Rôma) Nhiều vị thánh được ghi tên vào niên lịch phụng vụ. Nhưng, cho dù khi chúng ta kính các "thánh được ghi trong lịch", chúng ta cũng không quên nghĩ đến bản tính và địa vị mà chúng ta đang được lãnh nhận như sách Khải Huyền mô tả là "Máu của Con Chiên", là sự sống sự chết và sự sống lại của Chúa Kitô. Máu Chúa Kitô sống lại đang lưu thông trong huyết mạch của chúng ta, và chúng ta có thể thật lòng gọi anh em chúng ta là "thánh". Làm như thế chúng ta không nghĩ là chúng ta đã làm gì để đáng được hưởng điều đó, nhưng là chúng ta được hưởng qua ơn thánh sủng. Chúng ta được gọi nên thánh bởi Thiên Chúa và được Thiên Chúa ban cho ơn huệ cần thiết để sống một đòi sống thánh thiện.
Có một sách trong Kinh Thánh mà giáo dân và ngay cả những người thường xuyên đọc kinh thánh thường it khi đọc đó là sách Khải Huyền. Có người nói "sách đó lạ lùng thật! Ai có thể hiểu được những hình ảnh và những tạo vật nêu tên trong đó?" Ngay cả thời nay, đọc sách Khải Huyền có những chi tiết lạ lùng làm người đọc khó hiểu và cần phải luận về từ ngữ trong văn học.
Một thiếu niên, trong lễ Các Chư Thánh, bỗng nhiên làm tôi phải ngừng lại trong khi giảng, vì đưa ra một hình ảnh thật là kỳ lạ. Sao các áo dài trắng được giặt trong "máu của Con Chiên" mà lại không trở thành màu máu đỏ? Tôi không thể nghĩ ra điều đó và tôi để các chuyên viên về Kinh Thánh giảng giải. Đáng lẽ tôi phải suy nghĩ về sách Khải Huyền lúc tôi học trung học trong lớp khoa học vật lý. Nhưng, suy nghĩ bài sách này trong lớp Văn Chương Anh 101 thì mới đúng. Sách Khải Huyền là Văn Chương Cánh Chung, và có nhiều điều liên hệ đến thơ văn hơn là khoa học.
Vào cuối thế kỷ thứ nhất, giáo hữu bị bách hại nhiều dưới thời vua Domitian. Có người đã bị cám dỗ là nên bỏ Chúa. Tác giả dùng lời văn thi thơ trong sách Khải Huyền nói một điều khác hẳn. Thị kiến về lời hứa một tương lai sáng chói cho những ai trung kiên với Con Chiên Vinh Quang không chỉ là phần thưởng cho tương lai, nhưng ngay cả bây giờ chúng ta cũng được chia sẻ sự thánh thiên của Thiên Chúa qua Chúa Giêsu Kitô. "CÁC THÁNH THÂN MẾN" có thể đúng là lời gọi những người trong chúng ta cùng nhau thi hành phụng vụ hôm nay. Chúng ta là Thánh vì chúng ta được Thiên Chúa "yêu thương" vô cùng. Áo rửa tội của chúng ta được nên trắng bởi quyền năng sự sống của Chúa Giêsu, chính bởi máu thánh của Ngài đang thẫm thấu trong đời sống chúng ta.
Tôi thích một câu chuyện ở trường tiểu học: Một cô giáo lớp hai dạy giáo lý. Cô ta hói các học sinh. "Các vị Thánh là ai?". Một em bé gái nhớ đến những tấm kính màu có hình trong nhà thờ giáo xứ trên các ô cửa kính, đưa tay trả lời "Thánh là những người mà ánh sáng chiếu rọi qua" Ánh sàng lớn chiếu rọi qua các cửa sổ kính của nhà thờ. Ánh sáng chiếu qua các kính đủ màu sắc. Tiểu sử các thánh đó cho chúng ta biết là không có thánh nào giống thánh nào. Chúng ta có thể nói là trong nhà Thiên Chúa không có thánh sinh đôi. Bởi mỗi người có ánh sánh chiếu độc nhất vào trong một nhay nhiều nơi tối tăm u ám của thế giói.
Vì ánh sáng đó quá rực rỡ, chúng ta nuôi dưỡng bằng cách đưa lên cửa sổ để tất cả mọi người đều trông thấy và có hy vọng ghi lại trong chúng ta ơn nhận biết. Nếu Thiên Chúa chiếu ánh sáng như thế qua Đức Nữ Maria. thánh Giuse, thánh Đaminh, thánh Catherine Siena, thánh Phanxicô, thánh Clara, thì Thiên Chúa cũng có thể chiếu ánh sáng như thế qua chúng ta. Thiên Chúa có thể gìn giữ chúng ta để có năng lực qua những lúc bị bách hại, những lúc do dự; cho chúng ta can đảm khi bị thử thách; cho chúng ta biết thông cảm với người yếu đuối; cho chúng ta khôn ngoan với người tìm kiếm; cho chúng ta can đảm lên tiếng khi người khác phải im lặng; cho chúng ta không ra mặt khi chúng ta làm việc thiện; cho chúng ta kiên nhẫn khi bị chống đối không ngừng; cho chúng ta biết bênh vực lẻ công chính khi thế giới bỏ quên và đàn áp những người ở bên lế; cho chúng ta có sức mạnh và hiền lành đối đáp với những gì chống đối phúc âm.
Tôi tìm được danh sách các đức tính của các thánh ở đâu? Tôi nghĩ danh sách đó vẫn chưa đủ, nhưng tôi viết lên những đức tính đó khi tôi nghĩ đến các thánh thân mến của tôi như tôi đã nói ở trên. Đó là nhứng thánh lớn với chữ "T". Nhưng tôi cũng nghĩ đến các thánh nhỏ với chữ " t " mà tôi biết và yêu mến, cảm phục. Các thánh đó nhắc tôi nhớ điều gì có thể thực hiện trong đời sống nhỏ bé riêng biệt của tôi. Tôi chắc các bạn cũng có những thánh các bạn yêu mến, và có thể kể ra danh sách các đức tính đã làm các vị đó nên thánh. Khi nào các bạn kể ra các đức tính, các bạn sẽ thấy là các đức tính đó phù hợp với các điều Chúa Giêsu nêu ra trong phúc âm là: Các Mối Phúc Thật.
Các Mối Phúc Thật không phải là danh sách những điều răn chúng ta phải thực hành nếu chúng ta muốn theo Chúa Giêsu. Trái lại, các Mối Phúc Thật đó cho chúng ta biết chúng ta phải sống như thế nào nếu Chúa Giêsu là nguồn gốc đời sống của chúng ta. Vì Chúa Giêsu mà chúng ta được "chúc phúc". Đời sống của chúng ta là hình ảnh của sự thay đổi tận thâm tâm trong chúng ta bỏi thành quả của ơn thánh sủng cúa Chúa Giêsu. Ơn thánh đó giúp chúng ta: được nghèo khó trong tâm hồn, được hiền lành, được biết thương xót, được biết xây dựng hòa bình v.v.
Trong bài đọc thứ hai, thánh Gioan nói một cách khác "bây giờ chúng ta là con của Thiên Chúa" Lễ hôm nay là Thánh lễ của thực tại, về sự kết hợp giữa chúng ta với nhau và "cộng đoàn rộng lớn của các chứng nhân đã sống trước chúng ta". Lễ hôm nay nhắc chúng ta về những người bây giờ đang ngắm nhìn ánh sáng chói lòa của Thiên Chúa. Chúng ta hiệp thông với họ qua lời cầu nguyện và hoài niệm. Và cũng vì đời sống của họ giúp chúng ta hy vọng sống nên thánh cho chúng ta.
Tôi có một cháu gái 4 tuổi. Cháu vẻ cho tôi hình của tôi và nói "đây hình của Chú Jude". Đường vẻ bằng viết chì đơn giản vẻ tôi có khuôn mặt tròn, hai mắt mở lớn, nụ cười lớn, tai lắng nghe và hai cành tay dang rộng. (cháu sữa cả những đốm đen nhám trên nét mặt tôi). Một nhà tâm lý học có thể nói: đó là hình vẻ của một em bé mạnh khỏe và vững vàng. Tôi có thể nói thêm là cháu tôi nhìn tôi với một cặp mắt tốt đẹp về tôi đối với cháu. Tôi cũng có thể nói thêm là cháu vẻ hình tôi theo như Thiên Chúa trông thấy tôi - với ơn thánh sủng, thành quả của hành động của Thiên Chúa.
Lần sau khi tôi được bức thơ "Các Vị Thánh Thân Mến" trên máy vi tính, tôi sẽ không cảm thấy khó chịu, tôi sẽ nói "đúng thế" vì ơn thánh của Thiên Chúa đã hành động trong tôi, và Thiên Chúa không bỏ tôi cho đến khi tôi về đến nhà tôi. Một ngày nào, ở nơi đó, tôi sẽ gặp tất cả các thánh như trên các kính hình màu. Tôi cũng sẽ gặp tất cả các thánh khác không ít thánh thiện đâu, tất cả đám đông mà không ai có thể đếm được. Chúng ta đã là các thánh của Thiên Chúa, không phải vì chúng ta được thưởng hay vì chúng ta sống một đời sống không vương vấn tội lỗi, nhưng vì lòng thương xót của Thiên Chúa đã chiếu dọi qua Chúa Giêsu. "Chính Thiên Chúa chúng ta, Đấng ngự trên ngai, và chính Con Chiên đã cứu độ chúng ta". Khi thánh Phaolô viết trong các thơ gọi các tín hữu là các thánh, thánh Phaolô không chỉ nói về vinh quang của họ trong tương lai mà vinh quang ngay hôm nay.
Chuyển ngữ: FX. Trọng Yên, OP
FEAST OF ALL SAINTS
Rev. 7: 2-4, 9-14; Psalm 24; I John 3:1-3; Matthew 5:1-12
There is a group of diligent lay Christians who minister to children with physical handicaps. They provide opportunities for summer camp, field trips, classes, periodic worship services and Masses. They have a newsletter which they e-mail to a list of benefactors and people interested in their ministry. It’s in the form of a letter and begins, “Dear Saints.” I squirm a bit whenever I receive that salutation from them. They may be saints; but me? It’s too soon!
But the title “saints” was used in the early church to describe those called and in covenant with God through Christ. The church has an elaborate and careful process to determine whom we officially call “Saints.” (On October 14, 2018, Archbishop Oscar Romero and Pope Paul VI were canonized in Rome.) Many of these we incorporate into our liturgical calendar. But even as we venerate certain “acknowledged” Saints, let’s not dismiss our own identity and dignity received through, what the Book of Revelation describes as, “the Blood of the Lamb ” – the life, death and resurrection of Christ. His risen life blood flows in our veins and so we can truthfully call each other “saints.” In doing so we would not be claiming anything we have done or deserve for ourselves, but have received through the gift of grace. We have been called to holiness by God and are given the gifts we need to live holy, sainted lives.
If there is one biblical book even regular readers of the Scriptures tend to avoid, it is the Book of Revelation. Someone said, “It’s so bizarre! Who can understand those hallucinatory images and strange creatures?” Even today’s reading from Revelation has strange details that could confuse the modern reader’s need for literal exactness.
As a teenager at Mass on this feast I would be stopped dead in my tracks by what seemed an obvious absurdity. How could those wearing robes get them white by washing them “in the Blood of the Lamb?” Wouldn’t that turn them red? I couldn’t get my mind around that image and figured, I’d leave the interpretation to some Bible scholars. I should have reflected on this reading not as a high school student in a physics class, but as a reflective reader in English Literature 101, because the Book of Revelation is apocalyptic literature and has more in common with poetry than science.
Towards the end of the first century Christians were under the severe persecution of Domitian and were tempted to feel abandoned by God. In his poetic style the author tells them – “Quite the contrary.” This vision is a promise of future glory for those who remain faithful to the Lamb. Glory isn’t only a future reward, but even now we share in God’s holiness through Jesus Christ. “Dear Saints” might well be the perfect appellation for those of us gathered in worship today; so saints we are, because we are held “dear” by our God. Our baptismal robes are made white by the life force of Jesus, his blood, at work in our lives.
I like this grammar school story. A religion teacher asked her second-grade class, “What’s a saint?” A little girl, probably remembering the stained glass images in her parish church responded, “Saints are the people the light shines through.” The big or “public lights” are up there in the church windows. Their light shines through in a rainbow of colors. Their biographies tell us that no two were the same. You can say: there are no identical twins in God’s house. Each shone their unique light in one or many dark places in the world.
Because their light has been so brilliant, we raise them up for all to see so that the rest of us can be enlightened and have hope. If God could shine such light through Mary, Joseph, Dominic, Catherine of Siena, Francis and Clare, then God can do that even in us! Keep us: strong in times of trials and doubts; courageous when challenged; compassionate to the broken; wise for those who are searching; outspoken when others hold a fearful silence; anonymous in performing loving deeds; persevering when struggles will not just evaporate; defending justice when the world ignores or presses down those on the margins; gentle and strong in the face of what opposes the gospel.
Where did I get that list of saintly virtues? I grant that it is incomplete, but I came up with it when I reflected on the lives of my favorite Saints – like the ones I named above. They are the “Big S” – Saints. But I also reflected on the “little s” saints I have known and loved and frequently felt in awe of. They remind me what is possible in my small, particular, daily life. I am sure that you have your favorites and are able to draw up your own list of the virtues that make a saint. When you make your own list you will find it parallels what Jesus enumerated in today’s gospel – the Beatitudes.
The Beatitudes aren’t a list of commandments we have to live by if we want to follow Jesus. Instead, they show how we can live when the source of our life is Jesus. Because of him we are “Blessed,” our lives reflect a profound change in us, the result of his grace, which enables us to be: poor in spirit, gentle, merciful, peacemakers, etc.
In our second reading, John puts it another way “... we are God’s children now.” This feast is about Now; about our union with one another and the great “cloud of witnesses” who have preceded us. Today’s feast reminds us of those who are now gazing on God’s brilliance and that we are in communion with them through our prayers and memory. And, because of their lives, we can have hope for our own!
My four-year old grandniece gave me a drawing she made of me. “Here, Uncle Jude, this is for you.” The simple pencil-stick work of art made me look good, with a round warm face, wide-open eyes, a huge smile, listening ears and outstretched arms. (She even filled in my bald spots!) A psychologist would say, “That’s a drawing of a healthy and secure child.” I would add that my little niece has a touching and wonderful view of who I am to her right now. I would also say, she’s drawing me as God sees me – graced – the fruit of God’s handiwork.
The next time I get that “Dear Saints” e-mail, instead of squirming, I’m going to say, “Right On!” – because God’s grace is already at work in me and God isn’t going to give up on me until I get to my proper home. There, someday, I’m going to meet all the stained glass Saints in the flesh. I’m also going to meet all the others – no-less-holy, saints, “the great multitude which no one can count.” We are already the saints of God, not because we have earned a great reward or have gone through life unblemished by sin, but because of the mercy of God manifested in Jesus. “Salvation comes from our God, who is seated on the throne and from the Lamb.” When Paul addressed the Christians as the saints in his epistles, he was not only talking about their future glory, but their present status.
Có một nhóm giáo dân hăng hái giúp các trẻ em bị khuyết tật. Họ tổ chức trại hè, các chuyến du ngoạn, các lớp học bổ túc, Thánh lễ và các sinh hoạt phụng vụ khác. Họ thường gởi một bức thơ qua máy vi tính cho những người bảo trợ và những người quan tâm đến công việc họ đang làm. Bức thơ được mở đầu bằng câu "CÁC VỊ THÁNH THÂN MẾN". Tôi thường cảm thấy hơi khó chịu khi đọc lời chào nầy trong bức thơ đó. Tôi nghĩ, họ có thể là thánh, chứ tôi thì còn lâu đấy!
Nhưng, trong giáo hội tiên khởi, từ "THÁNH” được dùng để mô tả những người gia nhập vào giao ước với Thiên Chúa qua Chúa Kitô. Giáo Hội có quy chế nghiêm ngặt để xác định ai là những người được gọi là "thánh" (Hôm 14 tháng 10 vừa qua, Đức Tổng Giám Mục Oscar Romero và Đức Giáo Hoàng Piô thứ VI được phong thánh ở Rôma) Nhiều vị thánh được ghi tên vào niên lịch phụng vụ. Nhưng, cho dù khi chúng ta kính các "thánh được ghi trong lịch", chúng ta cũng không quên nghĩ đến bản tính và địa vị mà chúng ta đang được lãnh nhận như sách Khải Huyền mô tả là "Máu của Con Chiên", là sự sống sự chết và sự sống lại của Chúa Kitô. Máu Chúa Kitô sống lại đang lưu thông trong huyết mạch của chúng ta, và chúng ta có thể thật lòng gọi anh em chúng ta là "thánh". Làm như thế chúng ta không nghĩ là chúng ta đã làm gì để đáng được hưởng điều đó, nhưng là chúng ta được hưởng qua ơn thánh sủng. Chúng ta được gọi nên thánh bởi Thiên Chúa và được Thiên Chúa ban cho ơn huệ cần thiết để sống một đòi sống thánh thiện.
Có một sách trong Kinh Thánh mà giáo dân và ngay cả những người thường xuyên đọc kinh thánh thường it khi đọc đó là sách Khải Huyền. Có người nói "sách đó lạ lùng thật! Ai có thể hiểu được những hình ảnh và những tạo vật nêu tên trong đó?" Ngay cả thời nay, đọc sách Khải Huyền có những chi tiết lạ lùng làm người đọc khó hiểu và cần phải luận về từ ngữ trong văn học.
Một thiếu niên, trong lễ Các Chư Thánh, bỗng nhiên làm tôi phải ngừng lại trong khi giảng, vì đưa ra một hình ảnh thật là kỳ lạ. Sao các áo dài trắng được giặt trong "máu của Con Chiên" mà lại không trở thành màu máu đỏ? Tôi không thể nghĩ ra điều đó và tôi để các chuyên viên về Kinh Thánh giảng giải. Đáng lẽ tôi phải suy nghĩ về sách Khải Huyền lúc tôi học trung học trong lớp khoa học vật lý. Nhưng, suy nghĩ bài sách này trong lớp Văn Chương Anh 101 thì mới đúng. Sách Khải Huyền là Văn Chương Cánh Chung, và có nhiều điều liên hệ đến thơ văn hơn là khoa học.
Vào cuối thế kỷ thứ nhất, giáo hữu bị bách hại nhiều dưới thời vua Domitian. Có người đã bị cám dỗ là nên bỏ Chúa. Tác giả dùng lời văn thi thơ trong sách Khải Huyền nói một điều khác hẳn. Thị kiến về lời hứa một tương lai sáng chói cho những ai trung kiên với Con Chiên Vinh Quang không chỉ là phần thưởng cho tương lai, nhưng ngay cả bây giờ chúng ta cũng được chia sẻ sự thánh thiên của Thiên Chúa qua Chúa Giêsu Kitô. "CÁC THÁNH THÂN MẾN" có thể đúng là lời gọi những người trong chúng ta cùng nhau thi hành phụng vụ hôm nay. Chúng ta là Thánh vì chúng ta được Thiên Chúa "yêu thương" vô cùng. Áo rửa tội của chúng ta được nên trắng bởi quyền năng sự sống của Chúa Giêsu, chính bởi máu thánh của Ngài đang thẫm thấu trong đời sống chúng ta.
Tôi thích một câu chuyện ở trường tiểu học: Một cô giáo lớp hai dạy giáo lý. Cô ta hói các học sinh. "Các vị Thánh là ai?". Một em bé gái nhớ đến những tấm kính màu có hình trong nhà thờ giáo xứ trên các ô cửa kính, đưa tay trả lời "Thánh là những người mà ánh sáng chiếu rọi qua" Ánh sàng lớn chiếu rọi qua các cửa sổ kính của nhà thờ. Ánh sáng chiếu qua các kính đủ màu sắc. Tiểu sử các thánh đó cho chúng ta biết là không có thánh nào giống thánh nào. Chúng ta có thể nói là trong nhà Thiên Chúa không có thánh sinh đôi. Bởi mỗi người có ánh sánh chiếu độc nhất vào trong một nhay nhiều nơi tối tăm u ám của thế giói.
Vì ánh sáng đó quá rực rỡ, chúng ta nuôi dưỡng bằng cách đưa lên cửa sổ để tất cả mọi người đều trông thấy và có hy vọng ghi lại trong chúng ta ơn nhận biết. Nếu Thiên Chúa chiếu ánh sáng như thế qua Đức Nữ Maria. thánh Giuse, thánh Đaminh, thánh Catherine Siena, thánh Phanxicô, thánh Clara, thì Thiên Chúa cũng có thể chiếu ánh sáng như thế qua chúng ta. Thiên Chúa có thể gìn giữ chúng ta để có năng lực qua những lúc bị bách hại, những lúc do dự; cho chúng ta can đảm khi bị thử thách; cho chúng ta biết thông cảm với người yếu đuối; cho chúng ta khôn ngoan với người tìm kiếm; cho chúng ta can đảm lên tiếng khi người khác phải im lặng; cho chúng ta không ra mặt khi chúng ta làm việc thiện; cho chúng ta kiên nhẫn khi bị chống đối không ngừng; cho chúng ta biết bênh vực lẻ công chính khi thế giới bỏ quên và đàn áp những người ở bên lế; cho chúng ta có sức mạnh và hiền lành đối đáp với những gì chống đối phúc âm.
Tôi tìm được danh sách các đức tính của các thánh ở đâu? Tôi nghĩ danh sách đó vẫn chưa đủ, nhưng tôi viết lên những đức tính đó khi tôi nghĩ đến các thánh thân mến của tôi như tôi đã nói ở trên. Đó là nhứng thánh lớn với chữ "T". Nhưng tôi cũng nghĩ đến các thánh nhỏ với chữ " t " mà tôi biết và yêu mến, cảm phục. Các thánh đó nhắc tôi nhớ điều gì có thể thực hiện trong đời sống nhỏ bé riêng biệt của tôi. Tôi chắc các bạn cũng có những thánh các bạn yêu mến, và có thể kể ra danh sách các đức tính đã làm các vị đó nên thánh. Khi nào các bạn kể ra các đức tính, các bạn sẽ thấy là các đức tính đó phù hợp với các điều Chúa Giêsu nêu ra trong phúc âm là: Các Mối Phúc Thật.
Các Mối Phúc Thật không phải là danh sách những điều răn chúng ta phải thực hành nếu chúng ta muốn theo Chúa Giêsu. Trái lại, các Mối Phúc Thật đó cho chúng ta biết chúng ta phải sống như thế nào nếu Chúa Giêsu là nguồn gốc đời sống của chúng ta. Vì Chúa Giêsu mà chúng ta được "chúc phúc". Đời sống của chúng ta là hình ảnh của sự thay đổi tận thâm tâm trong chúng ta bỏi thành quả của ơn thánh sủng cúa Chúa Giêsu. Ơn thánh đó giúp chúng ta: được nghèo khó trong tâm hồn, được hiền lành, được biết thương xót, được biết xây dựng hòa bình v.v.
Trong bài đọc thứ hai, thánh Gioan nói một cách khác "bây giờ chúng ta là con của Thiên Chúa" Lễ hôm nay là Thánh lễ của thực tại, về sự kết hợp giữa chúng ta với nhau và "cộng đoàn rộng lớn của các chứng nhân đã sống trước chúng ta". Lễ hôm nay nhắc chúng ta về những người bây giờ đang ngắm nhìn ánh sáng chói lòa của Thiên Chúa. Chúng ta hiệp thông với họ qua lời cầu nguyện và hoài niệm. Và cũng vì đời sống của họ giúp chúng ta hy vọng sống nên thánh cho chúng ta.
Tôi có một cháu gái 4 tuổi. Cháu vẻ cho tôi hình của tôi và nói "đây hình của Chú Jude". Đường vẻ bằng viết chì đơn giản vẻ tôi có khuôn mặt tròn, hai mắt mở lớn, nụ cười lớn, tai lắng nghe và hai cành tay dang rộng. (cháu sữa cả những đốm đen nhám trên nét mặt tôi). Một nhà tâm lý học có thể nói: đó là hình vẻ của một em bé mạnh khỏe và vững vàng. Tôi có thể nói thêm là cháu tôi nhìn tôi với một cặp mắt tốt đẹp về tôi đối với cháu. Tôi cũng có thể nói thêm là cháu vẻ hình tôi theo như Thiên Chúa trông thấy tôi - với ơn thánh sủng, thành quả của hành động của Thiên Chúa.
Lần sau khi tôi được bức thơ "Các Vị Thánh Thân Mến" trên máy vi tính, tôi sẽ không cảm thấy khó chịu, tôi sẽ nói "đúng thế" vì ơn thánh của Thiên Chúa đã hành động trong tôi, và Thiên Chúa không bỏ tôi cho đến khi tôi về đến nhà tôi. Một ngày nào, ở nơi đó, tôi sẽ gặp tất cả các thánh như trên các kính hình màu. Tôi cũng sẽ gặp tất cả các thánh khác không ít thánh thiện đâu, tất cả đám đông mà không ai có thể đếm được. Chúng ta đã là các thánh của Thiên Chúa, không phải vì chúng ta được thưởng hay vì chúng ta sống một đời sống không vương vấn tội lỗi, nhưng vì lòng thương xót của Thiên Chúa đã chiếu dọi qua Chúa Giêsu. "Chính Thiên Chúa chúng ta, Đấng ngự trên ngai, và chính Con Chiên đã cứu độ chúng ta". Khi thánh Phaolô viết trong các thơ gọi các tín hữu là các thánh, thánh Phaolô không chỉ nói về vinh quang của họ trong tương lai mà vinh quang ngay hôm nay.
Chuyển ngữ: FX. Trọng Yên, OP
FEAST OF ALL SAINTS
Rev. 7: 2-4, 9-14; Psalm 24; I John 3:1-3; Matthew 5:1-12
There is a group of diligent lay Christians who minister to children with physical handicaps. They provide opportunities for summer camp, field trips, classes, periodic worship services and Masses. They have a newsletter which they e-mail to a list of benefactors and people interested in their ministry. It’s in the form of a letter and begins, “Dear Saints.” I squirm a bit whenever I receive that salutation from them. They may be saints; but me? It’s too soon!
But the title “saints” was used in the early church to describe those called and in covenant with God through Christ. The church has an elaborate and careful process to determine whom we officially call “Saints.” (On October 14, 2018, Archbishop Oscar Romero and Pope Paul VI were canonized in Rome.) Many of these we incorporate into our liturgical calendar. But even as we venerate certain “acknowledged” Saints, let’s not dismiss our own identity and dignity received through, what the Book of Revelation describes as, “the Blood of the Lamb ” – the life, death and resurrection of Christ. His risen life blood flows in our veins and so we can truthfully call each other “saints.” In doing so we would not be claiming anything we have done or deserve for ourselves, but have received through the gift of grace. We have been called to holiness by God and are given the gifts we need to live holy, sainted lives.
If there is one biblical book even regular readers of the Scriptures tend to avoid, it is the Book of Revelation. Someone said, “It’s so bizarre! Who can understand those hallucinatory images and strange creatures?” Even today’s reading from Revelation has strange details that could confuse the modern reader’s need for literal exactness.
As a teenager at Mass on this feast I would be stopped dead in my tracks by what seemed an obvious absurdity. How could those wearing robes get them white by washing them “in the Blood of the Lamb?” Wouldn’t that turn them red? I couldn’t get my mind around that image and figured, I’d leave the interpretation to some Bible scholars. I should have reflected on this reading not as a high school student in a physics class, but as a reflective reader in English Literature 101, because the Book of Revelation is apocalyptic literature and has more in common with poetry than science.
Towards the end of the first century Christians were under the severe persecution of Domitian and were tempted to feel abandoned by God. In his poetic style the author tells them – “Quite the contrary.” This vision is a promise of future glory for those who remain faithful to the Lamb. Glory isn’t only a future reward, but even now we share in God’s holiness through Jesus Christ. “Dear Saints” might well be the perfect appellation for those of us gathered in worship today; so saints we are, because we are held “dear” by our God. Our baptismal robes are made white by the life force of Jesus, his blood, at work in our lives.
I like this grammar school story. A religion teacher asked her second-grade class, “What’s a saint?” A little girl, probably remembering the stained glass images in her parish church responded, “Saints are the people the light shines through.” The big or “public lights” are up there in the church windows. Their light shines through in a rainbow of colors. Their biographies tell us that no two were the same. You can say: there are no identical twins in God’s house. Each shone their unique light in one or many dark places in the world.
Because their light has been so brilliant, we raise them up for all to see so that the rest of us can be enlightened and have hope. If God could shine such light through Mary, Joseph, Dominic, Catherine of Siena, Francis and Clare, then God can do that even in us! Keep us: strong in times of trials and doubts; courageous when challenged; compassionate to the broken; wise for those who are searching; outspoken when others hold a fearful silence; anonymous in performing loving deeds; persevering when struggles will not just evaporate; defending justice when the world ignores or presses down those on the margins; gentle and strong in the face of what opposes the gospel.
Where did I get that list of saintly virtues? I grant that it is incomplete, but I came up with it when I reflected on the lives of my favorite Saints – like the ones I named above. They are the “Big S” – Saints. But I also reflected on the “little s” saints I have known and loved and frequently felt in awe of. They remind me what is possible in my small, particular, daily life. I am sure that you have your favorites and are able to draw up your own list of the virtues that make a saint. When you make your own list you will find it parallels what Jesus enumerated in today’s gospel – the Beatitudes.
The Beatitudes aren’t a list of commandments we have to live by if we want to follow Jesus. Instead, they show how we can live when the source of our life is Jesus. Because of him we are “Blessed,” our lives reflect a profound change in us, the result of his grace, which enables us to be: poor in spirit, gentle, merciful, peacemakers, etc.
In our second reading, John puts it another way “... we are God’s children now.” This feast is about Now; about our union with one another and the great “cloud of witnesses” who have preceded us. Today’s feast reminds us of those who are now gazing on God’s brilliance and that we are in communion with them through our prayers and memory. And, because of their lives, we can have hope for our own!
My four-year old grandniece gave me a drawing she made of me. “Here, Uncle Jude, this is for you.” The simple pencil-stick work of art made me look good, with a round warm face, wide-open eyes, a huge smile, listening ears and outstretched arms. (She even filled in my bald spots!) A psychologist would say, “That’s a drawing of a healthy and secure child.” I would add that my little niece has a touching and wonderful view of who I am to her right now. I would also say, she’s drawing me as God sees me – graced – the fruit of God’s handiwork.
The next time I get that “Dear Saints” e-mail, instead of squirming, I’m going to say, “Right On!” – because God’s grace is already at work in me and God isn’t going to give up on me until I get to my proper home. There, someday, I’m going to meet all the stained glass Saints in the flesh. I’m also going to meet all the others – no-less-holy, saints, “the great multitude which no one can count.” We are already the saints of God, not because we have earned a great reward or have gone through life unblemished by sin, but because of the mercy of God manifested in Jesus. “Salvation comes from our God, who is seated on the throne and from the Lamb.” When Paul addressed the Christians as the saints in his epistles, he was not only talking about their future glory, but their present status.