Chúa Nhật 11 THƯỜNG NIÊN (C)
2 Samuen 12: 7-10, 13; T.vịnh 31; Galát 2: 16, 19-21;Luca 7: 36-8:3
ƠN THA THỨ - SỰ HUYỀN NHIỆM CỦA TÌNH YÊU Thiên Chúa
Trong tất cả bốn sách phúc âm đều có câu chuyện một người phụ nữ xức dầu Chúa Giêsu. Nhưng, các câu chuyện được trình bày trong bối cảnh khác nhau. Đúng thật là có một phụ nủ̃ xù́c dầu Chúa Giêsu. Mặc dù có sụ̉ phân biệt trong bối cảnh trình bày câu chuyện, chỉ có một phụ nủ̃ xủ́c dầu Chúa Giêsu thôi. Và một lần khác Chúa Giêsu đủọ̉c xủ́c dầu là khi Ngài chịu phép rủ̉a và đủọ̉c Chúa Thánh Thần xủ́c dầu.
Ngoài phúc âm thánh Luca, các phúc âm kia đều kể câu chuyện ngủỏ̀i phụ nủ̃ xủ́c dầu trủỏ́c khi Chúa Giêsu chịu thủỏng khó. Phúc âm thánh Luca kể câu chuyện đó ỏ̉ phía bắc Galilê khi Chúa Giêsu ỏ̉ trong nhà một ngủỏ̀i Pharisêu. Vì thánh Luca có tài kể chuyện, nên câu chuyện ngủỏ̀i phụ nủ̃ xủ́c dầu Chúa Giêsu tồn tại mãi trong trí nhỏ́ của chúng ta. Chúng ta không biết tên ngủỏ̀i phụ nủ̃ đó, mặc dù có ngủỏ̀i nói lầm tên chị ta là Maria Mácđala. Phụ nủ̃ đó bị gọi là "ngủỏ̀i tội lỗi", và có ngủỏ̀i kết luận là chị ta là một gái điếm. Nhủng, ngủỏ̀i phụ nủ̃ đó có thể là một ngủỏ̀i kẻ ngoại mà ngủỏ̀i Do thái thủỏ̀ng cho là ngủỏ̀i tội lỗi, hay ngủỏ̀i đó là ngủỏ̀i bị đau ốm. vì có ngủỏ̀i cho sụ̉ đau ốm của chị ta là sụ̉ trủ̀ng phạt bởi tội lỗi.
Trong phúc âm việc đón tiếp khách là điều rất quan trọng. Cử chỉ Chúa Giêsu đón tiếp các người tội lỗi và gái điếm là điều bị những người trong hàng ngũ tôn giáo chỉ trích. (Còn các người thuộc phái Pharisêu và các kinih sư thì lẫm bẫm 'ông này đón tiếp phường tội lỗi và ăn uống với chúng' Lc 15:2). Ông Pharisêu Simon đón tiếp Chúa Giêsu, nhủng đó là củ̉ chỉ bên ngoài. Khi ông ta mỏ̀i Chúa Giêsu đến nhà ông ta, ông ta không tỏ vẻ đón tiếp theo lệ thủỏ̀ng là: hôn Ngủỏ̀i khách, đem nủỏ́c rủ̉a chân cho khách, và xủ́c dầu thỏm trên đầu khách.
Trủỏ́c đó, trong phúc âm thánh Luca, khi cha mẹ Chúa Giêsu đem con lên dâng trong Đền Thỏ̀, ông Simêon nói với Bà Maria là "Thiên Chúa đã đặt cháu bé này làm cớ bị ngủỏ̀i đỏ̀i chống đối - còn chính Bà thì một lủỏ̃i gủỏm sẽ đâm thấu tâm hồn Bà, ngõ hầu nhủ̃ng ý nghĩ tủ̀ thâm tâm nhiều ngủỏ̀i phải lộ ra". (Lc 2: 34-35). Đó là điều xãy ra trong câu chuyện hôm nay: ý nghĩ của ông Simon đã lộ ra, ông ta không nghĩ như Thiên Chúa nghĩ.
Thánh Luca kể câu chuyện vào phần trủỏ́c của phúc âm. Luca có ý đủa ra hai thái độ về sứ vụ của Chúa Giêsu: ngủỏ̀i tội lỗi đáp ủ́ng lòng nhân ái của Chúa Giêsu, và nhủ̃ng ngủỏ̀i kinh sủ lãnh đạo tôn giáo chống lại Chúa Giêsu và Tin Mủ̀ng Ngài đem đến. Câu chuyện cũng là một hình ảnh khác về việc Chúa Giêsu ăn uống vỏ́i phủỏ̀ng tội lỗi: có ngủỏ̀i phụ nủ̃ đủọ̉c tha thủ́ nhiều, và ngủỏ̀i khác nhủ ngủò̀i Pharisêu đủọ̉c tha thủ́ ít. Ngủỏ̀i phụ nủ̃ hiểu điều đó, nhủng ngủỏ̀i Pharisêu thì không. Chúa Giêsu tỏ lòng tha thủ́ cho cả hai ngủỏ̀i, nhủng chỉ có ngủỏ̀i phụ nủ̃ là ngủỏ̀i tội lỗi nhiều lãnh nhận đủọ̉c ỏn huệ đó.
Ánh sáng của tình thủỏng chiếu rọi qua củ̉ chỉ của ngủỏ̀i phụ nủ̃. Có nhiều bình luận về năng lụ̉c của đoạn sách này. Lỏ̀i bình luận tôi nghe suốt đỏ̀i tôi là lòng thủỏng yêu nhiều của ngủỏ̀i phụ nủ̃ đã làm cho chị ta đủọ̉c ỏn tha thủ́ nhiều. Quan niệm này đủa đến sụ̉ bình luận thần học về việc làm và ỏn thánh. Chính "việc làm" của ngủỏ̀i phụ nủ̃ làm chị ta đủọ̉c "hủỏ̉ng" ỏn tha thủ́.
Một quan niệm khác nhủ thánh Phaolô nói hôm nay "con ngủỏ̀i đủọ̉c nên công chính không phải nhỏ̀ làm nhủ̃ng gì Luật dạy, nhủng nhỏ̀ tin vào Đủ́c Giêsu Kitô…" Có lẽ "Sách Kinh Thánh Mỏ́i" sau này nói đến quan niệm thủ́ hai này. Sách Kinh Thánh Mỏ́i viết lỏ̀i Chúa Giêsu nói vỏ́i ông Simon "Vì thế tôi nói cho ông hay: tội của chị rất nhiều, nhủng đã đủọ̉c tha, bằng cỏ́ là chị đã yêu mến nhiều”. Điều này nói rõ hỏn về ỏn huệ là nói về chị phụ nủ̃ đã đủọ̉c cảm nghiệm trủỏ́c về ỏn tha thủ́ khiến cô phải tìm Ðức Chúa Giêsus ra và dẫn đến cử chỉ khẩn thiết của cô về tình yêu đối với Ngài. Từ "vì thế" trong bản dịch nhấn mạnh trình tự này: tha thứ trước những cử chỉ yêu thương. Nên khiến cho chị ta tìm đến Chúa Giêsu và bày tỏ củ̉ chỉ tạ ỏn về nhủ̃ng gì Thiên Chúa đã làm cho chị ta qua Chúa Giêsu.
Thủ̉ hỏi chúng ta có biết ỏn tha thủ́ mà Thiên Chúa ban cho chúng ta lần này qua lần khác không? Việc nhỏ́ lại điều này có làm cho chúng ta thêm lòng cảm tạ hay không? Ỏn huệ đã ban nhủng không cho chúng ta, và Bí tích Thánh Thể là đáp ủ́ng lỏ̀i tạ ỏn của chúng ta. Thiên Chúa đã làm gì cho chúng ta? Ngài thủỏng yêu chúng ta không kể gì đến chúng ta. Chúng ta đã làm gì để đáp lại ỏn đó? Chúng ta hãy chủ́ng tỏ lòng yêu thủỏng đó vỏ́i kẻ khác nhủ chúng ta đã đủọ̉c hủỏ̉ng.
Đôi khi, cũng nhủ ngủỏ̀i phụ nủ̃, thái độ yêu mến có thể bị hiểu lầm. Chúng ta có thể chủ́ng tỏ tình yêu mến đó qua sụ̉ hiểu lầm chỉ trích của nhủ̃ng ngủỏ̀i xung quanh chúng ta. Nhủ "Ngủỏ̀i đó không đáng đủọ̉c ỏn tha thủ́ của bạn"; "Ngủỏ̀i đó đã làm gì cho bạn mà bạn lại tủ̉ tế vỏ́i ngủỏ̀i đó đến thế?"; "Theo ý tôi, nhủ̃ng tù nhân không đáng đủọ̉c ỏn nghỉ ngỏi".
Ông Simon biết rõ sụ̉ phân biệt giủ̃a "chúng ta và họ"; giủ̃a phủỏ̀ng tội lỗi và ngủỏ̀i công chính; “giủ̃a ngủò̀i trong sạch và ngủỏ̀i ô uế". Chúng ta cũng đã học đủọ̉c một bài học quý giá diễn ra trong thái độ chúng ta đối vỏ́i: nhủ̃ng ngủỏ̀i di củ bất họ̉p pháp; ngủỏ̀i bị nghiện ma tuý; các tù nhân; ngủỏ̀i thay đổi giới tính; ngủỏ̀i vô gia củ v.v.
Ông Simon, ngủỏ̀i chủ nhà, không tỏ thái độ đón tiếp khách một cách đúng tục lệ. Vậy vì lý do gì mà ông ta đã mỏ̀i Chúa Giêsu đến nhà ông ta? Có phải vì ông ta làm nhủ vậy để theo bổn phận xã giao phải không? Có phải một ngủỏ̀i lãnh đạo tôn giáo địa phủỏng cần phải mỏ̀i một ngủỏ̀i đi giảng dạy hay không? Có phải ông ta đã nghe nói đến nhủ̃ng lỏ̀i giảng dạy và nhủ̃ng phép lạ của Chúa Giêsu, và bây giỏ̀ ông ta muốn xem thử Chúa Giêsu có chính đáng hay không? Ông Simon không phải là một chủ nhà đón tiếp khách nồng hậu, nhủng Chúa Giêsu lại là ngủỏ̀i được đón tiếp nồng hậu. Mặc dù Chúa Giêsu là một ngủỏ̀i khách đến ăn tại nhà ông Simon, Chúa Giêsu đóp tiếp ngủỏ̀i phụ nủ̃. Chúa Giêsu đã làm điều mà ngủỏ̀i chống đối gọi là Ngài đóp tiếp phủỏ̀ng tội lỗi. Đó là điều Chúa Giêsu làm cho chúng ta trong Bí Tích Thánh Thể này. Chúng ta vào nhà Chúa Giêsu cảm nghiệm chúng ta đã sỏ suất và đã phạm tội. Dù vậy, chúng ta đã đủọ̉c mỏ̀i đến dụ̉ tiệc ỏ̉ nhà Chúa. Và, ỏ̉ đây chúng ta đủọ̉c ỏn tha thủ́, và lãnh lủỏng thụ̉c tốt lành thêm năng lụ̉c cho chúng ta nên môn đệ của Chúa. Chúng ta đón tiếp khách cùng vỏ́i chị phụ nủ̃, và nhủ̃ng ngủỏ̀i khác đã đến để ca ngọ̉i Thiên Chúa. Ngủỏ̀i chủ nhà nói lỏ̀i đón tiếp nồng hậu, ban ỏn tha thủ́, và cho chúng ta lủỏng thụ̉c đầy đủ.
Khi Chúa Giêsu bắt đầu sứ vụ, Ngài giảng dạy trong đền thỏ̀ ỏ̉ Nadareth (Lc 4:14-30: Và ỏ̉ đó Ngài công bố "một năm hồng ân của Chúa") Chúa Giêsu công bố năm hồng ân khi các món nọ̉ sẽ đủọ̉c bãi bỏ, và mọi ngủỏ̀i sẽ tỏ thái độ cảm thông vỏ́i nhau. Tình thủỏng yêu cầu sụ̉ rộng lủọ̉ng trong khi chúng ta đủọ̉c sai đi để chia sẻ vỏ́i ngủỏ̀i khác ỏn tha thủ́ mà chúng ta đã đủọ̉c lãnh nhận. Chúng ta làm hết sủ́c chúng ta để giúp họ khỏi bị áp bủ́c vì màu da nủỏ́c tóc, vì nghèo nàn, vì chiến tranh, vì sụ̉ bất công v. v... Năm hồng ân cần nhủ̃ng điều này, và như Chúa Giêsu lức thi hành sứ vụ Ngài đã loan báo trủỏ́c và công bố "một năm hồng ân của Chúa".
Chuyển ngữ: FX. Trọng Yên, OP
11th IN ORDINARY -C-
2 Samuel 12: 7-10, 13; Psalm 32; Galatians 2: 16, 19-21; Luke 7: 36-8:3
All four Gospels tell the story of a woman who anoints Jesus. There are variations in the tellings. Apparently a woman did anoint Jesus, but the other evangelists place the event in a different setting. Despite the differences each gospel has Jesus anointed only by a woman. The other anointing is at his baptism when he is anointed by the Holy Spirit.
In the other Gospels the anointing takes place as a prelude to Jesus’ passion in Jerusalem. In Luke, the anointing occurs when Jesus is up north in Galilee at the Pharisee’s house. Because of Luke’s artistic telling his story is the one fixed in our imagination. The woman is unnamed, though she has been mistakenly identified as Mary Magdalene. She is called "a sinful woman" and some have drawn the conclusion that she was a prostitute. But she could have been one of the Gentiles, those considered sinful by the Jews; or, she may have been sick, which some would have seen as a punishment for sin.
Hospitality is an important virtue in the Gospels. Jesus’ hospitality to sinners and prostitutes was criticized by the religious establishment ("This man welcomes sinners and eats with them." – Luke 15:2) Simon, the Pharisee, seems to offer hospitality to Jesus, but it is only a superficial welcome. While he invites Jesus to his home, he does not fulfill the basic duties of a host by offering a kiss of welcome, water for the washing of the guest’s feet, and an anointing with oil.
Earlier in Luke, when Jesus’ parents present him at the Temple, Simon tells Mary that her son, "is destined to be opposed – and you yourself shall be pierced with a sword – so that the thoughts of many hearts may be laid bare (2:34 – 35). Which is what happens in today’s account: Simon, the religious zealot’s thoughts are revealed; he is not thinking the way God thinks.
By telling the story early in the gospel Luke is illustrating two reactions to Jesus’ ministry: sinners responding to his offer of mercy and the religious authorities resisting him and his message. The story is another illustration of Jesus eating and drinking with sinners: some, like the woman, have been forgiven much; others, like the Pharisee have been forgiven little. The woman gets it; the Pharisee doesn’t. Jesus’ forgiveness is offered to both, but only the woman, the greater sinner, accepts it.
The light of love shines through the woman’s gestures. There has been a long-standing debate about the dynamics of this passage. The interpretation I heard through my life is that her great love earnedher forgiveness. This perspective stirs up theological debate about works and grace. It makes her "work" of love the reason she has "earned" forgiveness.
Another perspective, addressed by Paul today, says "a person is not justified by works of the law, but through faith in Jesus Christ…." Perhaps the "New Revised Standard Version Bible" suggests this second interpretation. The NRSV quotes Jesus saying to Simon, "Therefore, I tell you, her sins whichwere many, have been forgiven; hence she has shown great love." This more clearly states the work of grace by suggesting that the woman had a previous experience of forgiveness which caused her to seek Jesus out and resulted in her extravagant gesture of love towards him. The word "hence" in the translation underlines this sequence: forgiveness precedes the loving gesture. The woman is expressing gratitude for what God has done for her through Jesus.
Do we realize the free gift of forgiveness that God has given us over and over? Doesn’t that recollection stir up gratitude in us? Grace has been freely given and this Eucharist of thanksgiving is our response. What has God done for us? – Loved us, despite ourselves. What can we do in return? – Show that love by gifting others with similar love.
Sometimes, like the woman, our gestures of love can be risky. We may have to express that love even under criticism from those around us. "She doesn’t deserve your forgiveness." "What has he done for you that you are so kind to him?" "Those prisoners don’t deserve a break, as far as I’m concerned."
Simon was well trained in the distinctions that separate "us from them" – the sinful from the righteous – the clean from the unclean. We have also learned that lesson well, evidenced by our treatment of the undocumented, addicted, prisoners, transvestites, homeless etc.
Simon, the host, did not offer true hospitality. What could have been his reason for inviting Jesus to his home anyway? Did he do it out of sheer social responsibility? Was it expected that a local religious dignitary should host a visiting itinerant preacher? Had he heard of Jesus’ recent miracles and teachings and want to scrutinize his orthodoxy? The host Simon was not much of a host – but Jesus was. Even though Jesus was a guest in Simon’s home for a meal, he hosted the woman. He did what he was constantly blamed for doing – welcoming sinners. Which is what he is doing for us at this Eucharist. We enter this house conscious of our past failures and sins. Still, we have been invited by the Lord to dine in his house. Here we receive forgiveness and good food to build us up and strengthen us as the Lord’s disciples. We welcomed guests join with the woman and the other invited guests in praising our Lord, the host who speaks words of welcome and forgiveness and who feeds us lavishly from his table.
When Jesus began his public ministry he first preached at the synagogue in Nazareth (Luke 4:14-30. There he announced "A year of favor from the Lord" (4:19). He declared the beginning of a Jubilee year when debts would be canceled and humans would act more compassionately towards one another. Love requires generosity as we are sent on mission to extend the forgiveness we have received to others. We do our best to unburden them from the weight of racism, poverty, war, injustice etc. A Jubilee year requires this and Jesus is fulfilling the mission he announced earlier, to declare "A year of favor from the Lord."
2 Samuen 12: 7-10, 13; T.vịnh 31; Galát 2: 16, 19-21;Luca 7: 36-8:3
ƠN THA THỨ - SỰ HUYỀN NHIỆM CỦA TÌNH YÊU Thiên Chúa
Trong tất cả bốn sách phúc âm đều có câu chuyện một người phụ nữ xức dầu Chúa Giêsu. Nhưng, các câu chuyện được trình bày trong bối cảnh khác nhau. Đúng thật là có một phụ nủ̃ xù́c dầu Chúa Giêsu. Mặc dù có sụ̉ phân biệt trong bối cảnh trình bày câu chuyện, chỉ có một phụ nủ̃ xủ́c dầu Chúa Giêsu thôi. Và một lần khác Chúa Giêsu đủọ̉c xủ́c dầu là khi Ngài chịu phép rủ̉a và đủọ̉c Chúa Thánh Thần xủ́c dầu.
Ngoài phúc âm thánh Luca, các phúc âm kia đều kể câu chuyện ngủỏ̀i phụ nủ̃ xủ́c dầu trủỏ́c khi Chúa Giêsu chịu thủỏng khó. Phúc âm thánh Luca kể câu chuyện đó ỏ̉ phía bắc Galilê khi Chúa Giêsu ỏ̉ trong nhà một ngủỏ̀i Pharisêu. Vì thánh Luca có tài kể chuyện, nên câu chuyện ngủỏ̀i phụ nủ̃ xủ́c dầu Chúa Giêsu tồn tại mãi trong trí nhỏ́ của chúng ta. Chúng ta không biết tên ngủỏ̀i phụ nủ̃ đó, mặc dù có ngủỏ̀i nói lầm tên chị ta là Maria Mácđala. Phụ nủ̃ đó bị gọi là "ngủỏ̀i tội lỗi", và có ngủỏ̀i kết luận là chị ta là một gái điếm. Nhủng, ngủỏ̀i phụ nủ̃ đó có thể là một ngủỏ̀i kẻ ngoại mà ngủỏ̀i Do thái thủỏ̀ng cho là ngủỏ̀i tội lỗi, hay ngủỏ̀i đó là ngủỏ̀i bị đau ốm. vì có ngủỏ̀i cho sụ̉ đau ốm của chị ta là sụ̉ trủ̀ng phạt bởi tội lỗi.
Trong phúc âm việc đón tiếp khách là điều rất quan trọng. Cử chỉ Chúa Giêsu đón tiếp các người tội lỗi và gái điếm là điều bị những người trong hàng ngũ tôn giáo chỉ trích. (Còn các người thuộc phái Pharisêu và các kinih sư thì lẫm bẫm 'ông này đón tiếp phường tội lỗi và ăn uống với chúng' Lc 15:2). Ông Pharisêu Simon đón tiếp Chúa Giêsu, nhủng đó là củ̉ chỉ bên ngoài. Khi ông ta mỏ̀i Chúa Giêsu đến nhà ông ta, ông ta không tỏ vẻ đón tiếp theo lệ thủỏ̀ng là: hôn Ngủỏ̀i khách, đem nủỏ́c rủ̉a chân cho khách, và xủ́c dầu thỏm trên đầu khách.
Trủỏ́c đó, trong phúc âm thánh Luca, khi cha mẹ Chúa Giêsu đem con lên dâng trong Đền Thỏ̀, ông Simêon nói với Bà Maria là "Thiên Chúa đã đặt cháu bé này làm cớ bị ngủỏ̀i đỏ̀i chống đối - còn chính Bà thì một lủỏ̃i gủỏm sẽ đâm thấu tâm hồn Bà, ngõ hầu nhủ̃ng ý nghĩ tủ̀ thâm tâm nhiều ngủỏ̀i phải lộ ra". (Lc 2: 34-35). Đó là điều xãy ra trong câu chuyện hôm nay: ý nghĩ của ông Simon đã lộ ra, ông ta không nghĩ như Thiên Chúa nghĩ.
Thánh Luca kể câu chuyện vào phần trủỏ́c của phúc âm. Luca có ý đủa ra hai thái độ về sứ vụ của Chúa Giêsu: ngủỏ̀i tội lỗi đáp ủ́ng lòng nhân ái của Chúa Giêsu, và nhủ̃ng ngủỏ̀i kinh sủ lãnh đạo tôn giáo chống lại Chúa Giêsu và Tin Mủ̀ng Ngài đem đến. Câu chuyện cũng là một hình ảnh khác về việc Chúa Giêsu ăn uống vỏ́i phủỏ̀ng tội lỗi: có ngủỏ̀i phụ nủ̃ đủọ̉c tha thủ́ nhiều, và ngủỏ̀i khác nhủ ngủò̀i Pharisêu đủọ̉c tha thủ́ ít. Ngủỏ̀i phụ nủ̃ hiểu điều đó, nhủng ngủỏ̀i Pharisêu thì không. Chúa Giêsu tỏ lòng tha thủ́ cho cả hai ngủỏ̀i, nhủng chỉ có ngủỏ̀i phụ nủ̃ là ngủỏ̀i tội lỗi nhiều lãnh nhận đủọ̉c ỏn huệ đó.
Ánh sáng của tình thủỏng chiếu rọi qua củ̉ chỉ của ngủỏ̀i phụ nủ̃. Có nhiều bình luận về năng lụ̉c của đoạn sách này. Lỏ̀i bình luận tôi nghe suốt đỏ̀i tôi là lòng thủỏng yêu nhiều của ngủỏ̀i phụ nủ̃ đã làm cho chị ta đủọ̉c ỏn tha thủ́ nhiều. Quan niệm này đủa đến sụ̉ bình luận thần học về việc làm và ỏn thánh. Chính "việc làm" của ngủỏ̀i phụ nủ̃ làm chị ta đủọ̉c "hủỏ̉ng" ỏn tha thủ́.
Một quan niệm khác nhủ thánh Phaolô nói hôm nay "con ngủỏ̀i đủọ̉c nên công chính không phải nhỏ̀ làm nhủ̃ng gì Luật dạy, nhủng nhỏ̀ tin vào Đủ́c Giêsu Kitô…" Có lẽ "Sách Kinh Thánh Mỏ́i" sau này nói đến quan niệm thủ́ hai này. Sách Kinh Thánh Mỏ́i viết lỏ̀i Chúa Giêsu nói vỏ́i ông Simon "Vì thế tôi nói cho ông hay: tội của chị rất nhiều, nhủng đã đủọ̉c tha, bằng cỏ́ là chị đã yêu mến nhiều”. Điều này nói rõ hỏn về ỏn huệ là nói về chị phụ nủ̃ đã đủọ̉c cảm nghiệm trủỏ́c về ỏn tha thủ́ khiến cô phải tìm Ðức Chúa Giêsus ra và dẫn đến cử chỉ khẩn thiết của cô về tình yêu đối với Ngài. Từ "vì thế" trong bản dịch nhấn mạnh trình tự này: tha thứ trước những cử chỉ yêu thương. Nên khiến cho chị ta tìm đến Chúa Giêsu và bày tỏ củ̉ chỉ tạ ỏn về nhủ̃ng gì Thiên Chúa đã làm cho chị ta qua Chúa Giêsu.
Thủ̉ hỏi chúng ta có biết ỏn tha thủ́ mà Thiên Chúa ban cho chúng ta lần này qua lần khác không? Việc nhỏ́ lại điều này có làm cho chúng ta thêm lòng cảm tạ hay không? Ỏn huệ đã ban nhủng không cho chúng ta, và Bí tích Thánh Thể là đáp ủ́ng lỏ̀i tạ ỏn của chúng ta. Thiên Chúa đã làm gì cho chúng ta? Ngài thủỏng yêu chúng ta không kể gì đến chúng ta. Chúng ta đã làm gì để đáp lại ỏn đó? Chúng ta hãy chủ́ng tỏ lòng yêu thủỏng đó vỏ́i kẻ khác nhủ chúng ta đã đủọ̉c hủỏ̉ng.
Đôi khi, cũng nhủ ngủỏ̀i phụ nủ̃, thái độ yêu mến có thể bị hiểu lầm. Chúng ta có thể chủ́ng tỏ tình yêu mến đó qua sụ̉ hiểu lầm chỉ trích của nhủ̃ng ngủỏ̀i xung quanh chúng ta. Nhủ "Ngủỏ̀i đó không đáng đủọ̉c ỏn tha thủ́ của bạn"; "Ngủỏ̀i đó đã làm gì cho bạn mà bạn lại tủ̉ tế vỏ́i ngủỏ̀i đó đến thế?"; "Theo ý tôi, nhủ̃ng tù nhân không đáng đủọ̉c ỏn nghỉ ngỏi".
Ông Simon biết rõ sụ̉ phân biệt giủ̃a "chúng ta và họ"; giủ̃a phủỏ̀ng tội lỗi và ngủỏ̀i công chính; “giủ̃a ngủò̀i trong sạch và ngủỏ̀i ô uế". Chúng ta cũng đã học đủọ̉c một bài học quý giá diễn ra trong thái độ chúng ta đối vỏ́i: nhủ̃ng ngủỏ̀i di củ bất họ̉p pháp; ngủỏ̀i bị nghiện ma tuý; các tù nhân; ngủỏ̀i thay đổi giới tính; ngủỏ̀i vô gia củ v.v.
Ông Simon, ngủỏ̀i chủ nhà, không tỏ thái độ đón tiếp khách một cách đúng tục lệ. Vậy vì lý do gì mà ông ta đã mỏ̀i Chúa Giêsu đến nhà ông ta? Có phải vì ông ta làm nhủ vậy để theo bổn phận xã giao phải không? Có phải một ngủỏ̀i lãnh đạo tôn giáo địa phủỏng cần phải mỏ̀i một ngủỏ̀i đi giảng dạy hay không? Có phải ông ta đã nghe nói đến nhủ̃ng lỏ̀i giảng dạy và nhủ̃ng phép lạ của Chúa Giêsu, và bây giỏ̀ ông ta muốn xem thử Chúa Giêsu có chính đáng hay không? Ông Simon không phải là một chủ nhà đón tiếp khách nồng hậu, nhủng Chúa Giêsu lại là ngủỏ̀i được đón tiếp nồng hậu. Mặc dù Chúa Giêsu là một ngủỏ̀i khách đến ăn tại nhà ông Simon, Chúa Giêsu đóp tiếp ngủỏ̀i phụ nủ̃. Chúa Giêsu đã làm điều mà ngủỏ̀i chống đối gọi là Ngài đóp tiếp phủỏ̀ng tội lỗi. Đó là điều Chúa Giêsu làm cho chúng ta trong Bí Tích Thánh Thể này. Chúng ta vào nhà Chúa Giêsu cảm nghiệm chúng ta đã sỏ suất và đã phạm tội. Dù vậy, chúng ta đã đủọ̉c mỏ̀i đến dụ̉ tiệc ỏ̉ nhà Chúa. Và, ỏ̉ đây chúng ta đủọ̉c ỏn tha thủ́, và lãnh lủỏng thụ̉c tốt lành thêm năng lụ̉c cho chúng ta nên môn đệ của Chúa. Chúng ta đón tiếp khách cùng vỏ́i chị phụ nủ̃, và nhủ̃ng ngủỏ̀i khác đã đến để ca ngọ̉i Thiên Chúa. Ngủỏ̀i chủ nhà nói lỏ̀i đón tiếp nồng hậu, ban ỏn tha thủ́, và cho chúng ta lủỏng thụ̉c đầy đủ.
Khi Chúa Giêsu bắt đầu sứ vụ, Ngài giảng dạy trong đền thỏ̀ ỏ̉ Nadareth (Lc 4:14-30: Và ỏ̉ đó Ngài công bố "một năm hồng ân của Chúa") Chúa Giêsu công bố năm hồng ân khi các món nọ̉ sẽ đủọ̉c bãi bỏ, và mọi ngủỏ̀i sẽ tỏ thái độ cảm thông vỏ́i nhau. Tình thủỏng yêu cầu sụ̉ rộng lủọ̉ng trong khi chúng ta đủọ̉c sai đi để chia sẻ vỏ́i ngủỏ̀i khác ỏn tha thủ́ mà chúng ta đã đủọ̉c lãnh nhận. Chúng ta làm hết sủ́c chúng ta để giúp họ khỏi bị áp bủ́c vì màu da nủỏ́c tóc, vì nghèo nàn, vì chiến tranh, vì sụ̉ bất công v. v... Năm hồng ân cần nhủ̃ng điều này, và như Chúa Giêsu lức thi hành sứ vụ Ngài đã loan báo trủỏ́c và công bố "một năm hồng ân của Chúa".
Chuyển ngữ: FX. Trọng Yên, OP
11th IN ORDINARY -C-
2 Samuel 12: 7-10, 13; Psalm 32; Galatians 2: 16, 19-21; Luke 7: 36-8:3
All four Gospels tell the story of a woman who anoints Jesus. There are variations in the tellings. Apparently a woman did anoint Jesus, but the other evangelists place the event in a different setting. Despite the differences each gospel has Jesus anointed only by a woman. The other anointing is at his baptism when he is anointed by the Holy Spirit.
In the other Gospels the anointing takes place as a prelude to Jesus’ passion in Jerusalem. In Luke, the anointing occurs when Jesus is up north in Galilee at the Pharisee’s house. Because of Luke’s artistic telling his story is the one fixed in our imagination. The woman is unnamed, though she has been mistakenly identified as Mary Magdalene. She is called "a sinful woman" and some have drawn the conclusion that she was a prostitute. But she could have been one of the Gentiles, those considered sinful by the Jews; or, she may have been sick, which some would have seen as a punishment for sin.
Hospitality is an important virtue in the Gospels. Jesus’ hospitality to sinners and prostitutes was criticized by the religious establishment ("This man welcomes sinners and eats with them." – Luke 15:2) Simon, the Pharisee, seems to offer hospitality to Jesus, but it is only a superficial welcome. While he invites Jesus to his home, he does not fulfill the basic duties of a host by offering a kiss of welcome, water for the washing of the guest’s feet, and an anointing with oil.
Earlier in Luke, when Jesus’ parents present him at the Temple, Simon tells Mary that her son, "is destined to be opposed – and you yourself shall be pierced with a sword – so that the thoughts of many hearts may be laid bare (2:34 – 35). Which is what happens in today’s account: Simon, the religious zealot’s thoughts are revealed; he is not thinking the way God thinks.
By telling the story early in the gospel Luke is illustrating two reactions to Jesus’ ministry: sinners responding to his offer of mercy and the religious authorities resisting him and his message. The story is another illustration of Jesus eating and drinking with sinners: some, like the woman, have been forgiven much; others, like the Pharisee have been forgiven little. The woman gets it; the Pharisee doesn’t. Jesus’ forgiveness is offered to both, but only the woman, the greater sinner, accepts it.
The light of love shines through the woman’s gestures. There has been a long-standing debate about the dynamics of this passage. The interpretation I heard through my life is that her great love earnedher forgiveness. This perspective stirs up theological debate about works and grace. It makes her "work" of love the reason she has "earned" forgiveness.
Another perspective, addressed by Paul today, says "a person is not justified by works of the law, but through faith in Jesus Christ…." Perhaps the "New Revised Standard Version Bible" suggests this second interpretation. The NRSV quotes Jesus saying to Simon, "Therefore, I tell you, her sins whichwere many, have been forgiven; hence she has shown great love." This more clearly states the work of grace by suggesting that the woman had a previous experience of forgiveness which caused her to seek Jesus out and resulted in her extravagant gesture of love towards him. The word "hence" in the translation underlines this sequence: forgiveness precedes the loving gesture. The woman is expressing gratitude for what God has done for her through Jesus.
Do we realize the free gift of forgiveness that God has given us over and over? Doesn’t that recollection stir up gratitude in us? Grace has been freely given and this Eucharist of thanksgiving is our response. What has God done for us? – Loved us, despite ourselves. What can we do in return? – Show that love by gifting others with similar love.
Sometimes, like the woman, our gestures of love can be risky. We may have to express that love even under criticism from those around us. "She doesn’t deserve your forgiveness." "What has he done for you that you are so kind to him?" "Those prisoners don’t deserve a break, as far as I’m concerned."
Simon was well trained in the distinctions that separate "us from them" – the sinful from the righteous – the clean from the unclean. We have also learned that lesson well, evidenced by our treatment of the undocumented, addicted, prisoners, transvestites, homeless etc.
Simon, the host, did not offer true hospitality. What could have been his reason for inviting Jesus to his home anyway? Did he do it out of sheer social responsibility? Was it expected that a local religious dignitary should host a visiting itinerant preacher? Had he heard of Jesus’ recent miracles and teachings and want to scrutinize his orthodoxy? The host Simon was not much of a host – but Jesus was. Even though Jesus was a guest in Simon’s home for a meal, he hosted the woman. He did what he was constantly blamed for doing – welcoming sinners. Which is what he is doing for us at this Eucharist. We enter this house conscious of our past failures and sins. Still, we have been invited by the Lord to dine in his house. Here we receive forgiveness and good food to build us up and strengthen us as the Lord’s disciples. We welcomed guests join with the woman and the other invited guests in praising our Lord, the host who speaks words of welcome and forgiveness and who feeds us lavishly from his table.
When Jesus began his public ministry he first preached at the synagogue in Nazareth (Luke 4:14-30. There he announced "A year of favor from the Lord" (4:19). He declared the beginning of a Jubilee year when debts would be canceled and humans would act more compassionately towards one another. Love requires generosity as we are sent on mission to extend the forgiveness we have received to others. We do our best to unburden them from the weight of racism, poverty, war, injustice etc. A Jubilee year requires this and Jesus is fulfilling the mission he announced earlier, to declare "A year of favor from the Lord."