Chúa Nhật 10 THƯỜNG NIÊN (C)
1 Các Vua 17: 17-24; T. vịnh 29; Thư Galát 1: 11-19;Luca 7: 11-17
BIẾT THƯƠNG XÓT NGƯỜI; CHÚA SẼ XÓT THƯƠNG
Ai lại không cảm động về chuyện hai bà goá trong Kinh Thánh hôm nay? Trong khi ông Elia đang ở trọ nhà bà goá ở Sarepta, người con trai bà ta ngã bệnh và chết. Chúa Giêsu, các môn đệ và đám đông dân chúng đang trên đường tới Nain. Khi đến gần cửa thành có một đám tang đưa một người chết đi chôn. Người chết này là con trai duy nhất của một bà goá khác.
Trong xã hội thời bấy giờ, phụ nữ phải dựa vào phái nam trong gia đình để được sự nâng đở và che chở. Với goá phụ, thì người đàn ông nâng đở và che chở là người con trai. Vì thế, ngoài việc người con trai chết, hai bà goá trong Kinh Thánh hôm nay, không có ai nâng đở. Người con trai bà goá ở Sarepta đang còn nhỏ, nhưng rồi một ngày nào bà ta sẽ nhờ cậy người con đó. Nếu hai bà goá không còn con trai thi họ sẽ phải trở về gia đình hay về bên nhà chồng để sinh sống. Trong một xã hội nghèo; việc này không thể xãy ra được nên họ có thể đi bán thân. Thánh Luca nhấn mạnh là bà goá thành Nain đang ở trong tình trạng khó khăn. Khi Chúa Giêsu biết người con trai chết đó là "người con trai duy nhất của bà ta" Ngài chạnh lòng thương.
Ngôn sứ Elia và Chúa Giêsu không phải chỉ là hai người làm phép lạ có thể cho người chết sống lại. Nhưng phép lạ đó là do Thiên Chúa làm. Sau khi người con trai của bà goá ở Sarepta được sống lại và ông Elia trao đứa trẻ cho bà mẹ thì bà goá nói với ông Elia: "quả thực có lời Đức Chúa nơi miệng ngài". Khi Chúa Giêsu bảo người thanh niên con bà goá ở thành Nain chỗi dậy, người chết liền ngồi lên và bắt đầu nói thì mọi người đều kinh sợ và tôn vinh Thiên Chúa rằng: "Một vị ngôn sứ vĩ đại đã xuất hiện giữa chúng ta, và Thiên Chúa đã viếng thăm dân Người".
Trong cả hai trường hợp, không một bà goá nào kêu gọi để được giúp đỡ. Ông Elia và Chúa Giêsu tụ̉ mình đến giúp hai bà góa đó. Và nhủ̃ng ai có mặt ỏ̉ đó đều công nhận phép lạ là bỏ̉i Thiên Chúa. Lỏ̀i tóm tắt tốt nhất là lỏ̀i dân chúng kêu lên trong phúc âm "Mọi ngủỏ̀i đều kính sọ̉ và tôn vinh Thiên Chúa…" Đó là sụ̉ kính sọ̉ của loài ngủỏ̀i cảm thấy đang đứng trủỏ́c quyền năng vĩ đại của Thiên Chúa. Có ai khác ngoài Thiên Chúa ra mỏ́i có quyền làm cho ngủỏ̀i chết sống lại? Bà góa ỏ̉ Sarepta cũng đến kết luận nhủ thế khi bà ta nói vỏ́i ông Êlia "Bây giỏ̀ tôi biết ngài là ngủỏ̀i của Thiên Chúa".
Hãy để ý sụ̉ khác biệt giủ̃a cách Chúa Giêsu và ông Elia làm phép lạ. ông Elia đặt đứa trẻ nằm trên giường ông ta, và ông ta nằm dài trên đứa trẻ ba lần và kêu cầu Đức Chúa theo lễ nghi. Còn Chúa Giêsu thì không đụng đến người thanh niên. Ngài chỉ bảo người thanh niên: "Này người thanh niên, tôi bảo anh: hãy chỗi dậy". Chúa Giêsu cho thấy uy quyền của Ngài. Ngài xướng lên là việc tốt được thực hiện. Và đây là thí dụ khác về quyền uy của Lời Chúa, cũng là Lời chúng ta nghe mỗi khi chúng ta cử hành phụng vụ. Lời đó có thể làm tinh thần yếu đuối của chúng ta được thức tỉnh, và lời chúng ta cầu nguyện được ơn sống mới. Lời Chúa có thể làm sự hy vọng đã chết trong chúng ta được sống lại và tình thương nguội lạnh của chúng ta được phục hồi.
Từ "goá phụ" không chỉ nói đến phụ nữ đã có chồng chết. Từ ngữ đó có thể nói đến phụ nhữ trong nhiều trường hợp tương tự như hai bà goá phụ trong Kinh Thánh hôm nay. Vừa rồi tôi đi giảng ở một Giáo xứ gần thành phố San Francisco. Đó là một thành phố lớn, ba phía là bờ biển, Cũng như các thành phố xưa, dân chúng trong thành gồm đủ mọi thành phần khác nhau như các thành phố lớn khác ở Hoa Kỳ. Người nghèo bị đẩy ra ngoài bởi chỉnh trang đô thi và giá tiền thuê nhà lên cao.
Tôi nghe nói có một bà mẹ đơn thân với hai con. Lương bà ta rất ít. Người chồng bỏ rơi bà và hai con. Bây giờ bà ta trở nên là "goá phụ". Giống như người phụ nữ trong Phúc âm của chúng ta. Bà không đủ khả năng để trả tiền nhà vì giá đã tăng gấp đôi và bây giờ bà và các con trở nên là người vô gia cư.
Như hai bà goá trong Kinh Thánh hôm nay. Những người goá đó rất yếu đuối dễ tổn thương và tuyệt vọng và họ cần được giúp đỡ. Có người là mẹ của đứa con chết vì ma tuý, hay là nạn nhân của bạo lực. Cũng như bà goá ở thành Nain, họ là những người phải đưa đám tang con họ.
Ngôn sứ Elia và Chúa Giêsu thấu hiểu tình cảnh của họ và cho chúng ta thấy Thiên Chúa đứng về phía họ. Thiên Chúa đứng với những người "goá phụ", người chịu đau khổ và không có cách nào nói lên tiếng nói của họ, và không có thể làm gì cho họ. Phép lạ Chúa Giêsu làm chứng tỏ Thiên Chúa ngăn chận quyền uy của thần chết, và ban ơn hy vọng cho một đời sống mới cho những người quá yếu đuối. ông Elia và Chúa Giêsu hành động về việc tốt lành mặc dù không ai kêu cứu đến cả hai Vị. Thiên Chúa chúng ta là một Thiên Chúa đầy nhân hậu đền để giúp chúng ta ngay cả trước khi chúng ta kêu xin đến Ngài. Việc Thiên Chúa làm thách thức trên cộng đoàn tín hữu là hãy làm việc thiện trước khi có ai kêu cầu đến mình.
Thánh Phaolô để ý là điều tốt ông ta hưởng bởi Thiên Chúa là một ơn huệ trao ban nhưng không. Phaolô nói: "Thiên Chúa đã doái thương mặc khải Con của Người cho tôi để tôi loan báo Tin Mừng về Con của Người cho các dân ngoại". Cộng đoàn tín hữu đã được lãnh nhận ân sủng Chúa Giêsu Kitô. Thánh Phaolô nhắc chúng ta, những người đã được lãnh nhận ơn huệ tốt lành đó là bây giờ đến phiên chúng ta cũng phải loan báo Chúa Kitô cho kẻ khác.
Chúng ta loan báo Chúa Giêsu Kitô qua việc chúng ta làm như Ngài đã làm là đến giúp đỏ̃ nhủ̃ng "góa phụ" trong thế giỏ́i chúng ta: nhủ̃ng ai sống cô đỏn, yếu đuối và cần đủọ̉c sụ̉ trọ̉ giúp của chúng ta. Đủ́c Thánh Cha Phanxicô đã loan báo "Năm Thánh Lòng Thương xót". Ngài đã gọi chúng ta hãy sống vỏ́i ngủỏ̀i nghèo khó, và hãy tìm cách chủ́ng tỏ tình yêu thủỏng của Thiên Chúa cho nhủ̃ng ngủỏ̀i nghèo qua lỏ̀i nói và việc làm. Trủỏ́c đoạn phúc âm hôm nay, thánh Luca cho chúng ta lỏ̀i khuyên bảo của Chúa Giêsu" anh em hãy có lòng thương xót nhủ Cha anh em là Đấng hay thương xót" (Lc 6:36). Thánh Phaolô loan báo đó là điều Chúa Giêsu đã làm suốt đỏ̀i Ngài và bây giỏ̀, vỏ́i ân sũng, đến phiên chúng ta, chúng ta cũng hãy làm nhủ vậy.
Chuyển ngữ: FX. Trọng Yên, OP
10th Sunday -C-
I Kings 17: 17-24; Psalm 30; Galatians 1: 11-19; Luke 7: 11-17
Who wouldn’t feel compassion for the two widows in today’s Scriptures? While Elijah is a guest at the home of the widow of Zarephath her child dies. Jesus, his disciples and a large crowd are traveling to Nain. On the way they meet a funeral procession for the son of another widow.
In their societies women had to depend on the male members of their families for support and protection. For widows that task would have fallen to their sons. So, besides losing their sons, the two widows are also made vulnerable. The Zarephath widow’s son is still young, but she would one day need him. Without the care of their sons the widows would have had to return to their families, or in-laws to survive. In a poor society this might not be possible and so they would become destitute. Luke emphasizes the widow of Nain’s fragile condition when he tells us that the dead man was, "the only son of his mother and she was a widow."
Elijah and Jesus weren’t merely wonder workers who could, through their own powers, raise the dead. Their miracles are attributed to God’s intervention. After her son is given back to her the widow exclaims, "The word of the Lord comes truly from your mouth." When Jesus raises the young man from the dead the crowd glorifies God saying, "A great prophet has risen in our midst," and "God has visited his people."
In neither account do the widows ask the prophets for help. Elijah and Jesus take it upon themselves to come to their aid. Those who experienced the miracles attribute them to God. It is best summed up by the people’s acclamation in the gospel, "Fear seized them all, and they glorified God…." It is the kind of fear humans have before the awesome power of God. Who else but God can raise the dead? The widow of Zarephath comes to a similar conclusion when she says to Elijah, "Now indeed I know that you are a man of God."
Note the difference between how Elijah and Jesus accomplished their miracles. Elijah performs a ritual act by lying on top of the boy several times. Jesus, on the other hand, does not even touch the young man. He simply commands him, "Young man, I tell you arise." Jesus shows his authority: he speaks and the good work is accomplished. It is another example of the power of the Word of God – the same Word we hear proclaimed to us at each liturgical celebration. It is a Word that can revive our drooping spirits and put new life into our prayer. The Word can restore hope that has died and love that has grown cold.
"Widow" doesn’t just apply to women who have lost their husbands. It can be a term to describe women in situations similar to the widows in today’s readings. I recently preached at a parish near San Francisco. It is a great city with ocean and bay views on three sides. Like older cities it has diverse neighborhoods. What is happening in San Francisco is also happening in other American cities. The poor are being pushed out by gentrification and the resulting higher rents.
I heard of a single mother with two children who had a low wage job. Her husband deserted her and their children. She is a "widow" now, comparable to our biblical women. She couldn’t afford it when her landlord doubled her rent and now she and her children are homeless.
We can also call poor men and women in similar circumstances "widows." They are vulnerable and desperate for help. Some are parents whose children have died from drug overdoses, or been victims of violence. Like the widow of Nain, these victims of powerful societal forces are also caught in a funeral procession of sorts.
Our prophets Elijah and Jesus reveal whose side God takes in dire circumstances. God is on the side of the "widows" – the ones who suffer and have no one to act or speak on their behalf. Jesus’ miracle shows God stopping the powerful force of death and giving hope of new life to the desperate. Elijah and Jesus acted for the good even though no specific request was made of them. Ours is a God of gratuitous goodness, coming to help us even before we ask. God’s Word also challenges the faithful community to do the same – act for the good before being asked.
Paul is very conscious that the good he has received from God was pure gift. God, he says, "was pleased to reveal his son to me so that I might proclaim him to the Gentiles." The Christian community has also received the gift of Jesus Christ. Paul reminds us recipients of such a wonderful gift that now we too must proclaim Christ to others.
We proclaim Jesus Christ by doing what he did: coming to the aid of the "widows" of our world: whoever is alone, in desperate straits and in need our help. Pope Francis has declared this a "Year of Mercy." He has called us to be in solidarity with the poor and find ways to reveal God’s love for them through our words and actions. Earlier in Luke’s Gospel Jesus gave us our marching orders, "Be merciful, just as your father is merciful" (Luke 6:36). It is what he did throughout his life and now, with the grace Paul has proclaimed, it is our turn to do the same.
1 Các Vua 17: 17-24; T. vịnh 29; Thư Galát 1: 11-19;Luca 7: 11-17
BIẾT THƯƠNG XÓT NGƯỜI; CHÚA SẼ XÓT THƯƠNG
Ai lại không cảm động về chuyện hai bà goá trong Kinh Thánh hôm nay? Trong khi ông Elia đang ở trọ nhà bà goá ở Sarepta, người con trai bà ta ngã bệnh và chết. Chúa Giêsu, các môn đệ và đám đông dân chúng đang trên đường tới Nain. Khi đến gần cửa thành có một đám tang đưa một người chết đi chôn. Người chết này là con trai duy nhất của một bà goá khác.
Trong xã hội thời bấy giờ, phụ nữ phải dựa vào phái nam trong gia đình để được sự nâng đở và che chở. Với goá phụ, thì người đàn ông nâng đở và che chở là người con trai. Vì thế, ngoài việc người con trai chết, hai bà goá trong Kinh Thánh hôm nay, không có ai nâng đở. Người con trai bà goá ở Sarepta đang còn nhỏ, nhưng rồi một ngày nào bà ta sẽ nhờ cậy người con đó. Nếu hai bà goá không còn con trai thi họ sẽ phải trở về gia đình hay về bên nhà chồng để sinh sống. Trong một xã hội nghèo; việc này không thể xãy ra được nên họ có thể đi bán thân. Thánh Luca nhấn mạnh là bà goá thành Nain đang ở trong tình trạng khó khăn. Khi Chúa Giêsu biết người con trai chết đó là "người con trai duy nhất của bà ta" Ngài chạnh lòng thương.
Ngôn sứ Elia và Chúa Giêsu không phải chỉ là hai người làm phép lạ có thể cho người chết sống lại. Nhưng phép lạ đó là do Thiên Chúa làm. Sau khi người con trai của bà goá ở Sarepta được sống lại và ông Elia trao đứa trẻ cho bà mẹ thì bà goá nói với ông Elia: "quả thực có lời Đức Chúa nơi miệng ngài". Khi Chúa Giêsu bảo người thanh niên con bà goá ở thành Nain chỗi dậy, người chết liền ngồi lên và bắt đầu nói thì mọi người đều kinh sợ và tôn vinh Thiên Chúa rằng: "Một vị ngôn sứ vĩ đại đã xuất hiện giữa chúng ta, và Thiên Chúa đã viếng thăm dân Người".
Trong cả hai trường hợp, không một bà goá nào kêu gọi để được giúp đỡ. Ông Elia và Chúa Giêsu tụ̉ mình đến giúp hai bà góa đó. Và nhủ̃ng ai có mặt ỏ̉ đó đều công nhận phép lạ là bỏ̉i Thiên Chúa. Lỏ̀i tóm tắt tốt nhất là lỏ̀i dân chúng kêu lên trong phúc âm "Mọi ngủỏ̀i đều kính sọ̉ và tôn vinh Thiên Chúa…" Đó là sụ̉ kính sọ̉ của loài ngủỏ̀i cảm thấy đang đứng trủỏ́c quyền năng vĩ đại của Thiên Chúa. Có ai khác ngoài Thiên Chúa ra mỏ́i có quyền làm cho ngủỏ̀i chết sống lại? Bà góa ỏ̉ Sarepta cũng đến kết luận nhủ thế khi bà ta nói vỏ́i ông Êlia "Bây giỏ̀ tôi biết ngài là ngủỏ̀i của Thiên Chúa".
Hãy để ý sụ̉ khác biệt giủ̃a cách Chúa Giêsu và ông Elia làm phép lạ. ông Elia đặt đứa trẻ nằm trên giường ông ta, và ông ta nằm dài trên đứa trẻ ba lần và kêu cầu Đức Chúa theo lễ nghi. Còn Chúa Giêsu thì không đụng đến người thanh niên. Ngài chỉ bảo người thanh niên: "Này người thanh niên, tôi bảo anh: hãy chỗi dậy". Chúa Giêsu cho thấy uy quyền của Ngài. Ngài xướng lên là việc tốt được thực hiện. Và đây là thí dụ khác về quyền uy của Lời Chúa, cũng là Lời chúng ta nghe mỗi khi chúng ta cử hành phụng vụ. Lời đó có thể làm tinh thần yếu đuối của chúng ta được thức tỉnh, và lời chúng ta cầu nguyện được ơn sống mới. Lời Chúa có thể làm sự hy vọng đã chết trong chúng ta được sống lại và tình thương nguội lạnh của chúng ta được phục hồi.
Từ "goá phụ" không chỉ nói đến phụ nữ đã có chồng chết. Từ ngữ đó có thể nói đến phụ nhữ trong nhiều trường hợp tương tự như hai bà goá phụ trong Kinh Thánh hôm nay. Vừa rồi tôi đi giảng ở một Giáo xứ gần thành phố San Francisco. Đó là một thành phố lớn, ba phía là bờ biển, Cũng như các thành phố xưa, dân chúng trong thành gồm đủ mọi thành phần khác nhau như các thành phố lớn khác ở Hoa Kỳ. Người nghèo bị đẩy ra ngoài bởi chỉnh trang đô thi và giá tiền thuê nhà lên cao.
Tôi nghe nói có một bà mẹ đơn thân với hai con. Lương bà ta rất ít. Người chồng bỏ rơi bà và hai con. Bây giờ bà ta trở nên là "goá phụ". Giống như người phụ nữ trong Phúc âm của chúng ta. Bà không đủ khả năng để trả tiền nhà vì giá đã tăng gấp đôi và bây giờ bà và các con trở nên là người vô gia cư.
Như hai bà goá trong Kinh Thánh hôm nay. Những người goá đó rất yếu đuối dễ tổn thương và tuyệt vọng và họ cần được giúp đỡ. Có người là mẹ của đứa con chết vì ma tuý, hay là nạn nhân của bạo lực. Cũng như bà goá ở thành Nain, họ là những người phải đưa đám tang con họ.
Ngôn sứ Elia và Chúa Giêsu thấu hiểu tình cảnh của họ và cho chúng ta thấy Thiên Chúa đứng về phía họ. Thiên Chúa đứng với những người "goá phụ", người chịu đau khổ và không có cách nào nói lên tiếng nói của họ, và không có thể làm gì cho họ. Phép lạ Chúa Giêsu làm chứng tỏ Thiên Chúa ngăn chận quyền uy của thần chết, và ban ơn hy vọng cho một đời sống mới cho những người quá yếu đuối. ông Elia và Chúa Giêsu hành động về việc tốt lành mặc dù không ai kêu cứu đến cả hai Vị. Thiên Chúa chúng ta là một Thiên Chúa đầy nhân hậu đền để giúp chúng ta ngay cả trước khi chúng ta kêu xin đến Ngài. Việc Thiên Chúa làm thách thức trên cộng đoàn tín hữu là hãy làm việc thiện trước khi có ai kêu cầu đến mình.
Thánh Phaolô để ý là điều tốt ông ta hưởng bởi Thiên Chúa là một ơn huệ trao ban nhưng không. Phaolô nói: "Thiên Chúa đã doái thương mặc khải Con của Người cho tôi để tôi loan báo Tin Mừng về Con của Người cho các dân ngoại". Cộng đoàn tín hữu đã được lãnh nhận ân sủng Chúa Giêsu Kitô. Thánh Phaolô nhắc chúng ta, những người đã được lãnh nhận ơn huệ tốt lành đó là bây giờ đến phiên chúng ta cũng phải loan báo Chúa Kitô cho kẻ khác.
Chúng ta loan báo Chúa Giêsu Kitô qua việc chúng ta làm như Ngài đã làm là đến giúp đỏ̃ nhủ̃ng "góa phụ" trong thế giỏ́i chúng ta: nhủ̃ng ai sống cô đỏn, yếu đuối và cần đủọ̉c sụ̉ trọ̉ giúp của chúng ta. Đủ́c Thánh Cha Phanxicô đã loan báo "Năm Thánh Lòng Thương xót". Ngài đã gọi chúng ta hãy sống vỏ́i ngủỏ̀i nghèo khó, và hãy tìm cách chủ́ng tỏ tình yêu thủỏng của Thiên Chúa cho nhủ̃ng ngủỏ̀i nghèo qua lỏ̀i nói và việc làm. Trủỏ́c đoạn phúc âm hôm nay, thánh Luca cho chúng ta lỏ̀i khuyên bảo của Chúa Giêsu" anh em hãy có lòng thương xót nhủ Cha anh em là Đấng hay thương xót" (Lc 6:36). Thánh Phaolô loan báo đó là điều Chúa Giêsu đã làm suốt đỏ̀i Ngài và bây giỏ̀, vỏ́i ân sũng, đến phiên chúng ta, chúng ta cũng hãy làm nhủ vậy.
Chuyển ngữ: FX. Trọng Yên, OP
10th Sunday -C-
I Kings 17: 17-24; Psalm 30; Galatians 1: 11-19; Luke 7: 11-17
Who wouldn’t feel compassion for the two widows in today’s Scriptures? While Elijah is a guest at the home of the widow of Zarephath her child dies. Jesus, his disciples and a large crowd are traveling to Nain. On the way they meet a funeral procession for the son of another widow.
In their societies women had to depend on the male members of their families for support and protection. For widows that task would have fallen to their sons. So, besides losing their sons, the two widows are also made vulnerable. The Zarephath widow’s son is still young, but she would one day need him. Without the care of their sons the widows would have had to return to their families, or in-laws to survive. In a poor society this might not be possible and so they would become destitute. Luke emphasizes the widow of Nain’s fragile condition when he tells us that the dead man was, "the only son of his mother and she was a widow."
Elijah and Jesus weren’t merely wonder workers who could, through their own powers, raise the dead. Their miracles are attributed to God’s intervention. After her son is given back to her the widow exclaims, "The word of the Lord comes truly from your mouth." When Jesus raises the young man from the dead the crowd glorifies God saying, "A great prophet has risen in our midst," and "God has visited his people."
In neither account do the widows ask the prophets for help. Elijah and Jesus take it upon themselves to come to their aid. Those who experienced the miracles attribute them to God. It is best summed up by the people’s acclamation in the gospel, "Fear seized them all, and they glorified God…." It is the kind of fear humans have before the awesome power of God. Who else but God can raise the dead? The widow of Zarephath comes to a similar conclusion when she says to Elijah, "Now indeed I know that you are a man of God."
Note the difference between how Elijah and Jesus accomplished their miracles. Elijah performs a ritual act by lying on top of the boy several times. Jesus, on the other hand, does not even touch the young man. He simply commands him, "Young man, I tell you arise." Jesus shows his authority: he speaks and the good work is accomplished. It is another example of the power of the Word of God – the same Word we hear proclaimed to us at each liturgical celebration. It is a Word that can revive our drooping spirits and put new life into our prayer. The Word can restore hope that has died and love that has grown cold.
"Widow" doesn’t just apply to women who have lost their husbands. It can be a term to describe women in situations similar to the widows in today’s readings. I recently preached at a parish near San Francisco. It is a great city with ocean and bay views on three sides. Like older cities it has diverse neighborhoods. What is happening in San Francisco is also happening in other American cities. The poor are being pushed out by gentrification and the resulting higher rents.
I heard of a single mother with two children who had a low wage job. Her husband deserted her and their children. She is a "widow" now, comparable to our biblical women. She couldn’t afford it when her landlord doubled her rent and now she and her children are homeless.
We can also call poor men and women in similar circumstances "widows." They are vulnerable and desperate for help. Some are parents whose children have died from drug overdoses, or been victims of violence. Like the widow of Nain, these victims of powerful societal forces are also caught in a funeral procession of sorts.
Our prophets Elijah and Jesus reveal whose side God takes in dire circumstances. God is on the side of the "widows" – the ones who suffer and have no one to act or speak on their behalf. Jesus’ miracle shows God stopping the powerful force of death and giving hope of new life to the desperate. Elijah and Jesus acted for the good even though no specific request was made of them. Ours is a God of gratuitous goodness, coming to help us even before we ask. God’s Word also challenges the faithful community to do the same – act for the good before being asked.
Paul is very conscious that the good he has received from God was pure gift. God, he says, "was pleased to reveal his son to me so that I might proclaim him to the Gentiles." The Christian community has also received the gift of Jesus Christ. Paul reminds us recipients of such a wonderful gift that now we too must proclaim Christ to others.
We proclaim Jesus Christ by doing what he did: coming to the aid of the "widows" of our world: whoever is alone, in desperate straits and in need our help. Pope Francis has declared this a "Year of Mercy." He has called us to be in solidarity with the poor and find ways to reveal God’s love for them through our words and actions. Earlier in Luke’s Gospel Jesus gave us our marching orders, "Be merciful, just as your father is merciful" (Luke 6:36). It is what he did throughout his life and now, with the grace Paul has proclaimed, it is our turn to do the same.