Hai con dê dân gian chuyện kể
Không tránh nhau dù ở giữa cầu
Không đối thoại lại đối đầu
Cả hai chìm lỉm, xuống chầu Diêm Vương!
Diêm Vương hỏi: tại sao ngày TẾT
Không nhường nhau đến chết cả hai?
Dê đen ngao ngán thở dài:
“Cũng vì dê trắng lạc loài ngạnh ương”.
Giọng dê trắng còn đương bực bội:
“Tại dê đen choán lối không nhường,
Thà rằng cùng chết tan xương
Còn hơn sống nhục, nhường đường nó đi!”.
Vì biết rõ một khi bảo thủ
Lại máu dê, tính thú ngút trời,
Có khuyên cũng chỉ phí lời
Diêm vương ra lệnh cho người đuổi đi.
Gã dê trắng nằm nì nài nẵng:
“Tết đến rồi thương trắng, bỏ đen
Cho vào qua cửa lấy hên
Đen xui cũng được, trắng nên vào nhà”.
Diêm vương quát: “Tránh xa cả lũ,
Ta đây đâu có đủ thẩm quyền?
Ở đâu do Chúa linh thiêng,
Hãy chờ đợi đấy, đến phiên chúng mày!”
Lời chưa dứt, Chúa ngay bên phải
Tách dê sang bên trái của Ngài,
“Đi đi, khuất mắt Ta ngay
Hỏa hào muôn kiếp theo bày quỷ ma”( Mt 25,41).
Trắng thay đen, hay là đen trắng,
Tranh giành nhau dù thắng hay thua.
Cỏ lùng hay lúa tới mùa
Lúa thu kho lẫm, cỏ lùa đốt đi.
Bài học nhớ khắc ghi năm mới,
Dê trèo cao đỉnh núi thái sơn.
Một lùi, ba tiến thì hơn.
Chẳng thà tranh chấp khó lường giữ thân.
Ta cùng chúc mùa xuân tiến tới,
Cùng “Đi ra đến tới vùng biên” (ĐTC Phanxicô).
Tình yêu trao hiến vững bền,
“Tin Mừng loan báo với niềm vui say” (ĐTC Phanxicô).
ẤT MÙI HƯỚNG ĐỈNH CAO NÀY
NIỀM VUI CHINH PHỤC MỌI NGÀY MONG THAY
Lm Phêrô Hồng Phúc.