Tại Nhà Xanh, tức dinh tổng thống Đại Hàn, Đức Phanxicô đã đọc bài diễn văn sau đây bằng tiếng Anh lần đầu tiên, ngôn ngữ mà ngài bảo ngài rất ớn nói, nhưng nay ngài đã vượt thắng cái ớn này và nói rất lưu loát mặc dù "nặng giọng" Á Căn Đình:
Kính Thưa Bà Tổng Thống
Quí Nhà Cầm Quyền Chính Phủ và Dân Chính
Quí Thành Viên Ngoại Giao Đoàn
Quí bạn,
Thật là một niềm vui lớn cho tôi được tới Đại Hàn, đất nước của yên hàn buổi sáng, và được cảm nghiệm không những vẻ đẹp tự nhiên của xứ sở này, mà trên hết còn là vẻ đẹp của nhân dân và lịch sử cùng nền văn hóa phong phú của nó nữa. Di sản quốc gia này đã được thử nghiệm trong nhiều năm bạo động, bách hại và chiến tranh. Nhưng bất kể các thử thách đó, cái nóng ban ngày và bóng tối ban đêm luôn phải nhường bước cho cảnh yên hàn buổi sáng, tức, niềm hy vọng không hề suy giảm vào công lý, hòa bình và thống nhất. Đẹp thay hồng phúc hy vọng! Chúng ta không thể nản lòng trong việc theo đuổi những mục đích này, vốn tốt đẹp không những cho dân tộc Đại Hàn, mà còn cho toàn vùng và toàn thế giới nữa.
Tôi muốn cám ơn Tổng Thống Park Geun-hye về sự chào đón nồng ấm của bà. Tôi chào kính bà và quí thành viên chính phủ. Tôi cũng xin cám ơn các thành viên ngoại giao đoàn, các nhà cấm quyền dân sự và quân sự, và tất cả những người hiện diện từng có nhiều cố gắng giúp chuẩn bị cho cuộc viếng thăm của tôi. Tôi đặc biệt ghi ơn lòng hiếu khách của quí vị, một tấm lòng khiến tôi lập tức thấy mình như ở trong nhà với quí vị.
Cuộc thăm viếng Đại Hàn của tôi là nhờ có Ngày Giới Trẻ Á Châu Lần Thứ Sáu, ngày hội tụ người trẻ Công Giáo từ khắp lục địa bao la này để hân hoan cử hành đức tin chung của họ. Trong diễn trình cuộc thăm viếng này, tôi cũng sẽ phong chân phúc cho một số người Đại Hàn từng chết vì đức tin Kitô Giáo, tức Paul Yun Ji-chung và 123 đồng bạn. Hai việc cử hành này bổ túc lẫn cho nhau. Nền văn hóa Đại Hàn hiểu rõ phẩm giá và sự khôn ngoan cố hữu của các bậc cha ông và vinh danh chỗ đứng của họ trong xã hội. Người Công Giáo chúng tôi tôn kính các bậc chaông tuẫn tử vì đức tin vì họ sẵn sàng hy sinh mạng sống của họ cho sự thật, một sự thật họ đã tiến tới chỗ tin và tìm cách sống cuộc sống của họ theo đó. Họ dạy chúng tôi phải sống trọn vẹn ra sao cho Thiên Chúa và cho lợi ích của nhau.
Một dân tộc khôn ngoan và vĩ đại không chỉ trân quí các truyền thống tổ tiên của mình; mà còn quí yêu cả người trẻ của mình nữa, tìm cách truyền lại di sản của quá khứ và áp dụng di sản này vào các thách đố của hiện tại. Bất cứ khi nào người trẻ tụ hội lại với nhau, như dịp hiện nay chẳng hạn, thì đó là dịp may quí báu để tất cả chúng ta lắng nghe các hy vọng và quan tâm của họ. Chúng ta cũng bị thách thức phải suy nghĩ cách làm sao để truyền các giá trị của chúng ta lại cho thế hệ sắp tới, và suy nghĩ xem chúng ta đang chuẩn bị loại thế giới và loại xã hội nào để chuyển giao lại cho họ. Trong ngữ cảnh này, tôi nghĩ điều đặc biệt quan trọng đối với chúng ta là suy nghĩ về nhu cầu đem lại cho người trẻ hồng phúc hòa bình.
Lời kêu gọi này càng có vang dội hơn nữa ngay tại đây, tại Đại Hàn này, mảnh đất từng chịu đau khổ lâu dài vì thiếu hòa bình. Tôi chỉ có thể nói lên lòng trân trọng của tôi đối với các cố gắng đang được đưa ra nhằm hòa giải và ổn định Bán Đảo Triều Tiên, và khuyến khích các cố gắng này, vì chúng là con đường chắc chắn duy nhất tiến tới hòa bình lâu dài. Việc tìm kiếm hòa bình của Đại Hàn là một chính nghĩa gần gũi với trái tim chúng ta, vì nó ảnh hưởng tới sự ổn định của toàn khu vực và thực sự của toàn thế giới đang mỏi mệt vì chiến tranh của chúng ta.
Việc tìm kiếm hòa bình cũng nói lên một thách thức cho mỗi người chúng ta, và đặc biệt, cho những người trong quí vị luôn tận tụy theo đuổi ích chung của gia đình nhân loại qua công việc ngoại giao đầy nhẫn nại. Hạ bức màn bất tín và hận thù xuống bằng cách cổ vũ nền văn hóa hoà giải và liên đới quả là thách đố trường cửu. Vì ngoại giao, vốn là nghệ thuật của khả thể, đặt căn bản trên xác tín vững chắc và kiên trì rằng chúng ta có thể đạt được hòa bình nhờ biết âm thầm lắng nghe và đối thoại, hơn là nhờ qui tội lẫn nhau, chỉ trích vô ích và diệu võ dương oai.
Hòa bình không đơn giản chỉ là không có chiến tranh, mà là “công trình của công lý” (xem Is 32:17). Mà, như một nhân đức, công lý đòi thứ kỷ luật biết nhẫn nhịn; nó đòi chúng ta phải quên các bất công quá khứ và phải khắc phục chúng bằng tha thứ, khoan dung và hợp tác. Nó đòi thiện ý biết biện phân và đạt tới các mục đích có lợi hỗ tương, xây đắp nền tảng cho việc tôn trọng, hiểu biết và hoà giải hỗ tương. Cầu chúc tất cả chúng ta giành hết các ngày này cho hòa bình, cho việc cầu nguyện cho hòa bình và thâm hậu hóa quyết tâm của chúng ta thực hiện cho bằng được hòa bình.
Thưa quí bạn, các cố gắng của quí bạn trong tư cách các nhà lãnh đạo chính trị và dân chính hiện đang hướng về mục tiêu xây dựng một thế giới tốt đẹp hơn, hòa bình hơn, công bằng hơn và thịnh vượng hơn cho con cháu chúng ta. Kinh nghiệm dạy chúng ta rằng trong một thế giới càng ngày càng hoàn cầu hóa, cái hiểu của chúng ta về ích chung, về tiến bộ và phát triển, cuối cùng phải theo nghĩa nhân bản chứ không chỉ theo nghĩa kinh tế mà thôi. Giống mọi quốc gia đã phát triển của chúng ta, Đại Hàn hiện đang đấu tranh với nhiều vấn đề xã hội quan trọng, với các chia rẽ chính trị, với các bất công kinh tế, và nhiều quan tâm liên quan tới việc quản lý có trách nhiệm môi trường thiên nhiên. Quan trọng xiết bao nếu tiếng nói của mỗi thành viên trong xã hội đều được lắng nghe, và tinh thần truyền thông, đối thoại và hợp tác cởi mở được cổ vũ. Điều cũng quan trọng là phải đặc biệt quan tâm tới người nghèo, người yếu thế và những người không có tiếng nói, không những qua việc thỏa mãn các nhu cầu trước mắt của họ mà còn qua việc hỗ trợ họ trong việc thăng tiến về nhân bản và văn hóa nữa. Tôi hy vọng rằng nền dân chủ Đại Hàn sẽ tiếp tục được tăng cường và quốc gia này sẽ chứng tỏ mình là một quốc gia lãnh đạo cả trong việc hoàn cầu hóa tình liên đới, điều ngày nay rất cần thiết: một việc hòan cầu hóa nhằm sự phát triển toàn diện mọi thành viên của gia đình nhân loại.
Trong cuộc viếng thăm Hàn Quốc lần thứ hai của ngài cách nay 25 năm, Thánh Giáo Hoàng Gioan Phaolô II bày tỏ xác tín của ngài rằng: “tương lai Đại Hàn sẽ tùy thuộc sự hiện hữu giữa nhân dân họ nhiều người đàn ông và đàn bà khôn ngoan, nhân đức và tâm linh sâu sắc” (8 tháng Mười, 2989). Ngày nay, để vang dội lại lời nói của ngài, tôi xin bảo đảm với quí bạn khát vọng liên tục của cộng đồng Công Giáo Đại Hàn muốn tham gia đầy đủ vào đời sống quốc gia. Giáo Hội mong muốn góp phần vào việc giáo dục người trẻ, phát triển tinh thần liên đới với người nghèo và người bị thiệt thòi, và đào tạo các thế hệ công dân tương lai biết sẵn sàng đem khôn ngoan và viễn kiến vốn thừa hưởng từ cha ông và phát sinh từ niềm tin của họ vào việc giải quyết các vấn đề chính trị và xã hội lớn lao đang đối diện với quốc gia.
Kính thưa bà tổng thống, thưa qúi bà qúi ông, một lần nữa, tôi xin cám ơn việc chào đón và lòng hiếu khách của quí vị. Xin Thiên Chúa chúc lành cho quí vị và toàn thể nhân dân Đại Hàn yêu quí. Một cách đặc biệt, xin Người chúc lành cho các vị cao niên và người trẻ, những người, nhờ duy trì được ký ức và lòng can đảm gợi hứng, đang là trân châu ngọc qúy hết sức vĩ đại và là niềm hy vọng tương lai của chúng ta.
Kính Thưa Bà Tổng Thống
Quí Nhà Cầm Quyền Chính Phủ và Dân Chính
Quí Thành Viên Ngoại Giao Đoàn
Quí bạn,
Thật là một niềm vui lớn cho tôi được tới Đại Hàn, đất nước của yên hàn buổi sáng, và được cảm nghiệm không những vẻ đẹp tự nhiên của xứ sở này, mà trên hết còn là vẻ đẹp của nhân dân và lịch sử cùng nền văn hóa phong phú của nó nữa. Di sản quốc gia này đã được thử nghiệm trong nhiều năm bạo động, bách hại và chiến tranh. Nhưng bất kể các thử thách đó, cái nóng ban ngày và bóng tối ban đêm luôn phải nhường bước cho cảnh yên hàn buổi sáng, tức, niềm hy vọng không hề suy giảm vào công lý, hòa bình và thống nhất. Đẹp thay hồng phúc hy vọng! Chúng ta không thể nản lòng trong việc theo đuổi những mục đích này, vốn tốt đẹp không những cho dân tộc Đại Hàn, mà còn cho toàn vùng và toàn thế giới nữa.
Tôi muốn cám ơn Tổng Thống Park Geun-hye về sự chào đón nồng ấm của bà. Tôi chào kính bà và quí thành viên chính phủ. Tôi cũng xin cám ơn các thành viên ngoại giao đoàn, các nhà cấm quyền dân sự và quân sự, và tất cả những người hiện diện từng có nhiều cố gắng giúp chuẩn bị cho cuộc viếng thăm của tôi. Tôi đặc biệt ghi ơn lòng hiếu khách của quí vị, một tấm lòng khiến tôi lập tức thấy mình như ở trong nhà với quí vị.
Cuộc thăm viếng Đại Hàn của tôi là nhờ có Ngày Giới Trẻ Á Châu Lần Thứ Sáu, ngày hội tụ người trẻ Công Giáo từ khắp lục địa bao la này để hân hoan cử hành đức tin chung của họ. Trong diễn trình cuộc thăm viếng này, tôi cũng sẽ phong chân phúc cho một số người Đại Hàn từng chết vì đức tin Kitô Giáo, tức Paul Yun Ji-chung và 123 đồng bạn. Hai việc cử hành này bổ túc lẫn cho nhau. Nền văn hóa Đại Hàn hiểu rõ phẩm giá và sự khôn ngoan cố hữu của các bậc cha ông và vinh danh chỗ đứng của họ trong xã hội. Người Công Giáo chúng tôi tôn kính các bậc chaông tuẫn tử vì đức tin vì họ sẵn sàng hy sinh mạng sống của họ cho sự thật, một sự thật họ đã tiến tới chỗ tin và tìm cách sống cuộc sống của họ theo đó. Họ dạy chúng tôi phải sống trọn vẹn ra sao cho Thiên Chúa và cho lợi ích của nhau.
Một dân tộc khôn ngoan và vĩ đại không chỉ trân quí các truyền thống tổ tiên của mình; mà còn quí yêu cả người trẻ của mình nữa, tìm cách truyền lại di sản của quá khứ và áp dụng di sản này vào các thách đố của hiện tại. Bất cứ khi nào người trẻ tụ hội lại với nhau, như dịp hiện nay chẳng hạn, thì đó là dịp may quí báu để tất cả chúng ta lắng nghe các hy vọng và quan tâm của họ. Chúng ta cũng bị thách thức phải suy nghĩ cách làm sao để truyền các giá trị của chúng ta lại cho thế hệ sắp tới, và suy nghĩ xem chúng ta đang chuẩn bị loại thế giới và loại xã hội nào để chuyển giao lại cho họ. Trong ngữ cảnh này, tôi nghĩ điều đặc biệt quan trọng đối với chúng ta là suy nghĩ về nhu cầu đem lại cho người trẻ hồng phúc hòa bình.
Lời kêu gọi này càng có vang dội hơn nữa ngay tại đây, tại Đại Hàn này, mảnh đất từng chịu đau khổ lâu dài vì thiếu hòa bình. Tôi chỉ có thể nói lên lòng trân trọng của tôi đối với các cố gắng đang được đưa ra nhằm hòa giải và ổn định Bán Đảo Triều Tiên, và khuyến khích các cố gắng này, vì chúng là con đường chắc chắn duy nhất tiến tới hòa bình lâu dài. Việc tìm kiếm hòa bình của Đại Hàn là một chính nghĩa gần gũi với trái tim chúng ta, vì nó ảnh hưởng tới sự ổn định của toàn khu vực và thực sự của toàn thế giới đang mỏi mệt vì chiến tranh của chúng ta.
Việc tìm kiếm hòa bình cũng nói lên một thách thức cho mỗi người chúng ta, và đặc biệt, cho những người trong quí vị luôn tận tụy theo đuổi ích chung của gia đình nhân loại qua công việc ngoại giao đầy nhẫn nại. Hạ bức màn bất tín và hận thù xuống bằng cách cổ vũ nền văn hóa hoà giải và liên đới quả là thách đố trường cửu. Vì ngoại giao, vốn là nghệ thuật của khả thể, đặt căn bản trên xác tín vững chắc và kiên trì rằng chúng ta có thể đạt được hòa bình nhờ biết âm thầm lắng nghe và đối thoại, hơn là nhờ qui tội lẫn nhau, chỉ trích vô ích và diệu võ dương oai.
Hòa bình không đơn giản chỉ là không có chiến tranh, mà là “công trình của công lý” (xem Is 32:17). Mà, như một nhân đức, công lý đòi thứ kỷ luật biết nhẫn nhịn; nó đòi chúng ta phải quên các bất công quá khứ và phải khắc phục chúng bằng tha thứ, khoan dung và hợp tác. Nó đòi thiện ý biết biện phân và đạt tới các mục đích có lợi hỗ tương, xây đắp nền tảng cho việc tôn trọng, hiểu biết và hoà giải hỗ tương. Cầu chúc tất cả chúng ta giành hết các ngày này cho hòa bình, cho việc cầu nguyện cho hòa bình và thâm hậu hóa quyết tâm của chúng ta thực hiện cho bằng được hòa bình.
Thưa quí bạn, các cố gắng của quí bạn trong tư cách các nhà lãnh đạo chính trị và dân chính hiện đang hướng về mục tiêu xây dựng một thế giới tốt đẹp hơn, hòa bình hơn, công bằng hơn và thịnh vượng hơn cho con cháu chúng ta. Kinh nghiệm dạy chúng ta rằng trong một thế giới càng ngày càng hoàn cầu hóa, cái hiểu của chúng ta về ích chung, về tiến bộ và phát triển, cuối cùng phải theo nghĩa nhân bản chứ không chỉ theo nghĩa kinh tế mà thôi. Giống mọi quốc gia đã phát triển của chúng ta, Đại Hàn hiện đang đấu tranh với nhiều vấn đề xã hội quan trọng, với các chia rẽ chính trị, với các bất công kinh tế, và nhiều quan tâm liên quan tới việc quản lý có trách nhiệm môi trường thiên nhiên. Quan trọng xiết bao nếu tiếng nói của mỗi thành viên trong xã hội đều được lắng nghe, và tinh thần truyền thông, đối thoại và hợp tác cởi mở được cổ vũ. Điều cũng quan trọng là phải đặc biệt quan tâm tới người nghèo, người yếu thế và những người không có tiếng nói, không những qua việc thỏa mãn các nhu cầu trước mắt của họ mà còn qua việc hỗ trợ họ trong việc thăng tiến về nhân bản và văn hóa nữa. Tôi hy vọng rằng nền dân chủ Đại Hàn sẽ tiếp tục được tăng cường và quốc gia này sẽ chứng tỏ mình là một quốc gia lãnh đạo cả trong việc hoàn cầu hóa tình liên đới, điều ngày nay rất cần thiết: một việc hòan cầu hóa nhằm sự phát triển toàn diện mọi thành viên của gia đình nhân loại.
Trong cuộc viếng thăm Hàn Quốc lần thứ hai của ngài cách nay 25 năm, Thánh Giáo Hoàng Gioan Phaolô II bày tỏ xác tín của ngài rằng: “tương lai Đại Hàn sẽ tùy thuộc sự hiện hữu giữa nhân dân họ nhiều người đàn ông và đàn bà khôn ngoan, nhân đức và tâm linh sâu sắc” (8 tháng Mười, 2989). Ngày nay, để vang dội lại lời nói của ngài, tôi xin bảo đảm với quí bạn khát vọng liên tục của cộng đồng Công Giáo Đại Hàn muốn tham gia đầy đủ vào đời sống quốc gia. Giáo Hội mong muốn góp phần vào việc giáo dục người trẻ, phát triển tinh thần liên đới với người nghèo và người bị thiệt thòi, và đào tạo các thế hệ công dân tương lai biết sẵn sàng đem khôn ngoan và viễn kiến vốn thừa hưởng từ cha ông và phát sinh từ niềm tin của họ vào việc giải quyết các vấn đề chính trị và xã hội lớn lao đang đối diện với quốc gia.
Kính thưa bà tổng thống, thưa qúi bà qúi ông, một lần nữa, tôi xin cám ơn việc chào đón và lòng hiếu khách của quí vị. Xin Thiên Chúa chúc lành cho quí vị và toàn thể nhân dân Đại Hàn yêu quí. Một cách đặc biệt, xin Người chúc lành cho các vị cao niên và người trẻ, những người, nhờ duy trì được ký ức và lòng can đảm gợi hứng, đang là trân châu ngọc qúy hết sức vĩ đại và là niềm hy vọng tương lai của chúng ta.