Chúa Nhật II THƯỜNG NIÊN - A
Isaia 49: 3, 5-6; T.vịnh 40; 1 Côrintô 1: 1-3; Gioan 1:29-34
HÃY TRỞ NÊN “ÁNH SÁNG CHO MUÔN DÂN”
Hôm nay, chúng ta nghe bài thứ hai trong bốn “Bài Ca Người Tôi Tớ” từ sách ngôn sứ Isaia. Trong bài ca này, người tôi tớ được kêu gọi để trở thành “ánh sáng muôn dân”. Bài đọc hôm nay sẽ xuất hiện lại vào ngày Thứ Ba Tuần Thánh, khi đó chúng ta sẽ hiểu sâu hơn về sứ vụ cụ thể mà người tôi tớ đảm nhiệm. Chúng ta sẽ biết được việc quang lâm của Đức Giêsu hoàn trọn lời hứa như thế nào mà vị ngôn sứ đã tiên báo. Nhưng giờ đây, xin mời quý vị hãy dừng lại suy xét một chút: chúng ta không muốn dành bài đọc này chỉ để áp dụng cho mục đích Kitô giáo, mà quên đi vai trò cội nguồn lịch sử và yếu tố văn chương.
Như ngôn sứ Giêrêmia, người tôi tớ ý thức về ơn gọi của mình từ lòng mẹ. Sứ vụ của người tôi tớ rất cao quí, đó là “Đem nhà Jacóp về cho Thiên Chúa và qui tụ dân Israel chung quanh Người”. Và còn cao quý hơn thế nữa, người tôi tớ phải vượt ra khỏi biên giới của lãnh thổ mình để hoàn thành sứ vụ trên khắp thế giới. Nhưng làm sao để thế giới biết đến Thiên Chúa? Thưa rằng, qua ơn cứu độ ngờ vực của dân Israel. Bởi lẽ, Thiên Chúa đã phán: “Ta sẽ đặt ngươi làm ánh sáng muôn dân để ngươi đem ơn cứu độ của Ta đến tận cùng cõi đất”. Qua sự khôi phục nhà Israel từ những đổ nát của cuộc lưu đày, cảnh nô lệ và sự tàn phá, thế giới sẽ nhận biết Thiên Chúa của Israel. Đất nước bị đánh bại sẽ được khôi phục, không còn bị sức mạnh người phàm thống trị, nhưng chính quyền năng của Thiên Chúa thống trị. Muôn dân nước sẽ phải biết rằng chỉ Thiên Chúa của Israel mới có thể thực hiện kỳ công này.
Người tôi tớ bí ẩn này có thể là chính ngôn sứ Isaia, hoặc thậm chí toàn bộ dân Israel. Khi nghe bài đọc hôm nay, chúng ta cũng có thể nghĩ rằng người tôi tớ bí ẩn đó là chính chúng ta hoặc là cả Giáo Hội. Vì chính lúc này Thiên Chúa đang ngỏ lời với chúng ta. Nhưng, Thiên Chúa có dự định gì cho con người không? Thưa rằng, Thiên Chúa muốn giải thoát mọi người, đó là khi chúng ta được thoát khỏi tội lỗi và sự dữ. Lúc bấy giờ, những tôi tớ như chúng ta phải sống đúng với thân phận mình như những nô lệ được tư do. Bằng lời nói và việc làm, ơn gọi của chúng ta là phải dẫn đưa những người đang bị giam cầm về mặt thể lý, tinh thần và tâm lý đến với sự tự do.
Chẳng phải người ta thường bắt đầu câu nói bằng từ “Đây là” đó sao? Nếu muốn chúng ta chú ý đến điều gì, hoặc chú ý vào ai đó, thì họ chỉ tay và nói: “Xem kìa”. Nhưng khi muốn hướng sự chú ý của người ta tới Đức Giêsu, ông Gioan Tẩy Giả bắt đầu rằng: “Đây là Chiên Thiên Chúa, đây Đấng xóa tội trần gian”. Ngay trước lúc hiệp lễ, chúng ta cũng nói tương tự như vậy khi linh mục đưa mình và máu thánh lên và nói: “Đây là Chiên Thiên Chúa...”
Sao lại nói “Đây là?” Ai nói như thế? Có lẽ ông Gioan hiểu về Đức Giêsu nhiều hơn là chứng kiến tận mắt qua những cuộc gặp gỡ đầu tiên; ông hiểu nhiều hơn về một Đức Giêsu, Đấng như một con người đang tiến đến. Dường như ông Gioan không chỉ nhận ra Đấng đang đến, mà còn thấy cả tầm quan trọng của Vị đó. Vì thế, ông Gioan nhận ra và công bố cho chúng ta rằng: “Đây là Chiên Thiên Chúa...”
Những người hy vọng Đấng Mêsia thì không mong chờ một con chiên nào. Họ mong muốn một vị vua. Họ không mong muốn một biểu hiện hay dấu vết nào của sự yếu đuối; họ muốn có một đấng cai trị đầy quyền năng để giải thoát họ khỏi gót chân của những kẻ áp bức. Họ muốn lễ Vượt Qua nào khác để thoát khỏi ách nô lệ; chứ không phải con chiên Vượt Qua chịu hiến tế. Nhưng ông Gioan lại chỉ cho họ một điều gì đó khác đối với họ: “Này đây, các ngươi muốn bàn tay của Thiên Chúa; nhưng đây là Chiên Thiên Chúa. Đây, các ngươi muốn một vị tướng lĩnh đạo binh đến để đập tan quân thù; nhưng đây là Con Chiên thể hiện quyền năng Thiên Chúa trong sự yếu đuối. Đây, các ngươi muốn chiến thắng; nhưng trước hết sẽ là sự chiến bại, vì Chiên Thiên Chúa sẽ chịu hiến tế”.
Có thể chúng ta không đặt kinh nghiệm niềm tin của mình như cách ông Gioan thực hiện là “Này đây!” Nhưng chúng ta có thể nói: “Kinh ngạc thay!” Cách người ta kêu lên ở bữa tiệc thật bất ngờ - trong trường hợp này, bữa tiệc bất ngờ được Thiên Chúa bày ra. Chúng ta nghĩ rằng mình biết về Thiên Chúa. Chúng ta chờ đợi lối vào của Thiên Chúa như vụ nổ lớn (big-bang) trong cuộc đời. Thay vào đó, Thiên Chúa đến trong cách thức bất bạo động, như một con chiên hiền lành. Nhưng Con Chiên sẽ chiếm được tâm hồn chúng ta và chiếm được cả thế giới mà chúng ta không bao giờ giành được; cũng chẳng có quyền lực mạnh mẽ nào trên trái đất này có thể chiêu mộ được. Thật ngạc nhiên thay!
Lời của ông Gioan “Đây là” bắt đầu mở mắt và mở tai cho người khác. Ông Gioan sẽ hướng dẫn các môn đệ của ông đến với Đức Giêsu, và đến lượt mình, họ sẽ loan báo sự hiện hữu của Đức Giêsu cho những người khác nữa. Ông Anrê tìm em mình là ông Simon Phêrô và bảo với ông rằng: “Chúng tôi đã gặp Đấng Mêssia!” (1,41).
Trong những ngày này, Giáo Hội có rất nhiều cuộc tọa đàm về “Tân Phúc Âm Hóa”. Phúc Âm Hóa không phải là một khái niệm mà những người Công Giáo chúng ta luôn quả quyết như phần căn tính và hoạt động của người Kitô hữu. Như ông Gioan và Anrê, chúng ta được mời gọi để đem tha nhân đến với Đức Kitô. Mỗi thành viên trong Giáo Hội đều có nhiệm vụ này – không chỉ là trách nhiệm của các “thừa tác viên chính thức”. Cách này hay cách khác, như ông Gioan, chúng ta cũng phải loan báo: “Đây là Chiên Thiên Chúa”.
Nếu có lần nào đó nỗ lực, thì chúng ta cũng cảm thấy lúng túng khi cố gắng kể cho người khác nghe về câu chuyện đức tin của mình. Nhưng phép rửa đã nối kết chúng ta với Đức Giêsu, và phép rửa trở thành mối dây liên kết giữa các môn đệ của Người, đó là những người tin rằng Đức Giêsu là Chiên Thiên Chúa, đồng thời tuyên xưng cái chết và sự phục sinh của Người là nguồn sống mới cho mọi dân nước. Vì thế, theo bài đọc trích sách ngôn sứ Isaia hôm nay, chúng ta phải giống như người tôi tớ Thiên Chúa là trở nên “Ánh sáng cho muôn dân”. Hoặc, nói theo kiểu cá biệt rằng, chúng ta phải trở thành “những nhà truyền giáo”.
Ông Gioan hứa rằng Đức Giêsu sẽ làm phép rửa bằng Thánh Thần. Và Người đã làm như vậy, vì chúng ta đã lãnh nhận Thánh Thần khi được rửa tội. Ắt hẳn Thánh Thần sẽ giúp chúng ta vượt qua sự nhát đảm và do dự để nói cho người khác biết về Đức Giêsu là ai đối với mình. Chắc rằng chúng ta sẽ không làm được điều đó từ nơi bục giảng trong quãng trường thành phố. Có thể Thánh Thần sẽ hướng dẫn chúng ta chia sẻ trong nhiều hình thức riêng tư hơn sao cho chúng ta đạt đến sự tự do, bình an, niềm vui và hy vọng qua niềm tin tưởng vào Đức Kitô.
Trong bài phúc âm đọc ngày hôm nay, ta thấy có một phương pháp mới để rao giảng Tin Mừng. Trước hết, ông Gioan nói về việc ông ta được mặc khải về Chúa Giêsu, kế đến, ông ta loan báo cho những người khác, và rồi đến lượt những người đó làm nhân chứng với những người khác nữa và tiếp tục như thế cho đến ngày hôm nay.
Chuyển ngữ: Anh em HV Đaminh Vò Vấp
2nd Sun in Ordinary Time (A)
Isaiah 49: 3, 5-6; Psalm 40; 1 Corinthians 1: 1-3; John 1:29-34
Today we hear the second of four "Servant Songs" from the prophet Isaiah. In this one the servant is called to be a "light to the nations." This reading will appear again on Tuesday during Holy Week, when we will get deeper insight into the particular service this servant will render. We will see how Jesus’ coming fulfills the promise made by the prophet. But pause for a moment: we don’t want to appropriate a reading for only Christian purposes, forgetting its original historical and literary setting.
The servant reflects on his awareness of being called, as was Jeremiah, from the womb. Grand is the servant’s task, "That Jacob may be brought back to God and Israel gathered to God." And still more! The servant is to go beyond the nation’s boundaries to fulfill a world-wide vocation. How will the world come to know about God? Through the incredulous redemption of Israel. "I will make you a light to the nations that my salvation may reach the ends of the earth." Through Israel’s restoration from the ruins of exile, slavery and destruction the world will come to know the God of Israel. The nation defeated will be restored, not by its own strength but by the power of God. The nations will have to know that only the God of Israel could have accomplished this feat.
This mysterious servant might be Isaiah himself, or even the people of Israel. As we hear the reading today we can also apply it to ourselves and our church. God now addresses the call to us. What does God have in mind for people? God wants to set all people free, just as we have been set free from sin and guilt. Now we servants are to live true to our identity as freed slaves. Our vocation is, by word and deed, to lead others, who are locked up in physical, spiritual and psychological prisons, to freedom.
People don’t usually begin a sentence with "Behold" do they? If they want us to notice something or someone they point and say, "Look over there." But when John the Baptist wants to direct people’s attention to Jesus he begins, "Behold, the Lamb of God who takes away the sin of the world." We say the same thing as Mass, just before communion, as the priest holds up the consecrated bread and wine and says, "Behold, the Lamb of God...."
"Behold?" Who talks like that? Perhaps John sees more than first meets the eye; more than Jesus, a man approaching. He seems to see, not only who is approaching, but the significance of the one approaching. So, John sees and proclaims to us, "Behold, the Lamb of God...."
People hoping for a Messiah were not looking for a lamb. They wanted a king. They wanted no sign or hint of weakness; they wanted a mighty ruler to pull them out from under the heels of their oppressors. They wanted another Passover from slavery; not the sacrificial lamb of Passover. But John was indicating something else to them. "Behold, you want God’s fist; but here is God’s Lamb. Behold, you want a leader of an army coming through to swat down your enemies; but here is the Lamb to show forth God’s power in weakness. Behold, you want victory; but it will come first through defeat, for the Lamb of God will be sacrificed."
We might not put our own faith experience the way John did – "Behold!" We might say, "Surprise!" The way people exclaim at a surprise party — in this case, a surprise party thrown by God. We thought we knew what God was about. We were waiting for God’s big-bang entrance into our lives. Instead, God comes in the least obtrusive ways, like a gentle lamb. But a Lamb who will achieve a victory over our hearts and the world we could never achieve on our own; nor could the most powerful forces the earth drum up. Surprise!
John’s, "Behold!" begins to open the eyes and ears of others. John will direct his own disciples to Jesus and they, in turn, will announce Jesus’ presence to others. Andrew will search out his brother Simon Peter and tell him, "We have found the Messiah!" (1:41)
There’s a lot of talk these days in our church about the "new evangelism." Evangelism is not a notion we Catholics have always claimed as part of our Christian identity and activity. We, like John and Andrew, are supposed to bring others to Christ. Each of us in the church has this responsibility – not just the "official ministers." In one way or another, like John, we must also announce, "Behold, the Lamb of God."
We squirm uncomfortably when we attempt – if we ever do attempt – to tell our faith story to others. But our baptism links us to Jesus and to the long line of his followers, who believe Jesus is the Lamb of God and that his death and resurrection is the source of new life for all peoples. We then, are to be like God’s servant in today’s Isaiah reading, "a light to the nations." Or, to use the seldom spoken, we are to be "evangelists."
John promises Jesus will baptize with the Holy Spirit. And so he did, for we received his Spirit when we were baptized. Perhaps that Spirit will help us overcome our shyness and hesitancy to speak to others about who Jesus is for us. Most likely, we won’t have to do that from a soapbox in the town square. Probably the Spirit will guide us to share in more personal ways how we have come to freedom, peace, joy and hope through our faith in Christ.
There is an evangelization method spelled out for us in today gospel. First, John has his own revelation about Jesus; then he announces it to others and they in turn witness to still others – right up to this present day.
Isaia 49: 3, 5-6; T.vịnh 40; 1 Côrintô 1: 1-3; Gioan 1:29-34
HÃY TRỞ NÊN “ÁNH SÁNG CHO MUÔN DÂN”
Hôm nay, chúng ta nghe bài thứ hai trong bốn “Bài Ca Người Tôi Tớ” từ sách ngôn sứ Isaia. Trong bài ca này, người tôi tớ được kêu gọi để trở thành “ánh sáng muôn dân”. Bài đọc hôm nay sẽ xuất hiện lại vào ngày Thứ Ba Tuần Thánh, khi đó chúng ta sẽ hiểu sâu hơn về sứ vụ cụ thể mà người tôi tớ đảm nhiệm. Chúng ta sẽ biết được việc quang lâm của Đức Giêsu hoàn trọn lời hứa như thế nào mà vị ngôn sứ đã tiên báo. Nhưng giờ đây, xin mời quý vị hãy dừng lại suy xét một chút: chúng ta không muốn dành bài đọc này chỉ để áp dụng cho mục đích Kitô giáo, mà quên đi vai trò cội nguồn lịch sử và yếu tố văn chương.
Như ngôn sứ Giêrêmia, người tôi tớ ý thức về ơn gọi của mình từ lòng mẹ. Sứ vụ của người tôi tớ rất cao quí, đó là “Đem nhà Jacóp về cho Thiên Chúa và qui tụ dân Israel chung quanh Người”. Và còn cao quý hơn thế nữa, người tôi tớ phải vượt ra khỏi biên giới của lãnh thổ mình để hoàn thành sứ vụ trên khắp thế giới. Nhưng làm sao để thế giới biết đến Thiên Chúa? Thưa rằng, qua ơn cứu độ ngờ vực của dân Israel. Bởi lẽ, Thiên Chúa đã phán: “Ta sẽ đặt ngươi làm ánh sáng muôn dân để ngươi đem ơn cứu độ của Ta đến tận cùng cõi đất”. Qua sự khôi phục nhà Israel từ những đổ nát của cuộc lưu đày, cảnh nô lệ và sự tàn phá, thế giới sẽ nhận biết Thiên Chúa của Israel. Đất nước bị đánh bại sẽ được khôi phục, không còn bị sức mạnh người phàm thống trị, nhưng chính quyền năng của Thiên Chúa thống trị. Muôn dân nước sẽ phải biết rằng chỉ Thiên Chúa của Israel mới có thể thực hiện kỳ công này.
Người tôi tớ bí ẩn này có thể là chính ngôn sứ Isaia, hoặc thậm chí toàn bộ dân Israel. Khi nghe bài đọc hôm nay, chúng ta cũng có thể nghĩ rằng người tôi tớ bí ẩn đó là chính chúng ta hoặc là cả Giáo Hội. Vì chính lúc này Thiên Chúa đang ngỏ lời với chúng ta. Nhưng, Thiên Chúa có dự định gì cho con người không? Thưa rằng, Thiên Chúa muốn giải thoát mọi người, đó là khi chúng ta được thoát khỏi tội lỗi và sự dữ. Lúc bấy giờ, những tôi tớ như chúng ta phải sống đúng với thân phận mình như những nô lệ được tư do. Bằng lời nói và việc làm, ơn gọi của chúng ta là phải dẫn đưa những người đang bị giam cầm về mặt thể lý, tinh thần và tâm lý đến với sự tự do.
Chẳng phải người ta thường bắt đầu câu nói bằng từ “Đây là” đó sao? Nếu muốn chúng ta chú ý đến điều gì, hoặc chú ý vào ai đó, thì họ chỉ tay và nói: “Xem kìa”. Nhưng khi muốn hướng sự chú ý của người ta tới Đức Giêsu, ông Gioan Tẩy Giả bắt đầu rằng: “Đây là Chiên Thiên Chúa, đây Đấng xóa tội trần gian”. Ngay trước lúc hiệp lễ, chúng ta cũng nói tương tự như vậy khi linh mục đưa mình và máu thánh lên và nói: “Đây là Chiên Thiên Chúa...”
Sao lại nói “Đây là?” Ai nói như thế? Có lẽ ông Gioan hiểu về Đức Giêsu nhiều hơn là chứng kiến tận mắt qua những cuộc gặp gỡ đầu tiên; ông hiểu nhiều hơn về một Đức Giêsu, Đấng như một con người đang tiến đến. Dường như ông Gioan không chỉ nhận ra Đấng đang đến, mà còn thấy cả tầm quan trọng của Vị đó. Vì thế, ông Gioan nhận ra và công bố cho chúng ta rằng: “Đây là Chiên Thiên Chúa...”
Những người hy vọng Đấng Mêsia thì không mong chờ một con chiên nào. Họ mong muốn một vị vua. Họ không mong muốn một biểu hiện hay dấu vết nào của sự yếu đuối; họ muốn có một đấng cai trị đầy quyền năng để giải thoát họ khỏi gót chân của những kẻ áp bức. Họ muốn lễ Vượt Qua nào khác để thoát khỏi ách nô lệ; chứ không phải con chiên Vượt Qua chịu hiến tế. Nhưng ông Gioan lại chỉ cho họ một điều gì đó khác đối với họ: “Này đây, các ngươi muốn bàn tay của Thiên Chúa; nhưng đây là Chiên Thiên Chúa. Đây, các ngươi muốn một vị tướng lĩnh đạo binh đến để đập tan quân thù; nhưng đây là Con Chiên thể hiện quyền năng Thiên Chúa trong sự yếu đuối. Đây, các ngươi muốn chiến thắng; nhưng trước hết sẽ là sự chiến bại, vì Chiên Thiên Chúa sẽ chịu hiến tế”.
Có thể chúng ta không đặt kinh nghiệm niềm tin của mình như cách ông Gioan thực hiện là “Này đây!” Nhưng chúng ta có thể nói: “Kinh ngạc thay!” Cách người ta kêu lên ở bữa tiệc thật bất ngờ - trong trường hợp này, bữa tiệc bất ngờ được Thiên Chúa bày ra. Chúng ta nghĩ rằng mình biết về Thiên Chúa. Chúng ta chờ đợi lối vào của Thiên Chúa như vụ nổ lớn (big-bang) trong cuộc đời. Thay vào đó, Thiên Chúa đến trong cách thức bất bạo động, như một con chiên hiền lành. Nhưng Con Chiên sẽ chiếm được tâm hồn chúng ta và chiếm được cả thế giới mà chúng ta không bao giờ giành được; cũng chẳng có quyền lực mạnh mẽ nào trên trái đất này có thể chiêu mộ được. Thật ngạc nhiên thay!
Lời của ông Gioan “Đây là” bắt đầu mở mắt và mở tai cho người khác. Ông Gioan sẽ hướng dẫn các môn đệ của ông đến với Đức Giêsu, và đến lượt mình, họ sẽ loan báo sự hiện hữu của Đức Giêsu cho những người khác nữa. Ông Anrê tìm em mình là ông Simon Phêrô và bảo với ông rằng: “Chúng tôi đã gặp Đấng Mêssia!” (1,41).
Trong những ngày này, Giáo Hội có rất nhiều cuộc tọa đàm về “Tân Phúc Âm Hóa”. Phúc Âm Hóa không phải là một khái niệm mà những người Công Giáo chúng ta luôn quả quyết như phần căn tính và hoạt động của người Kitô hữu. Như ông Gioan và Anrê, chúng ta được mời gọi để đem tha nhân đến với Đức Kitô. Mỗi thành viên trong Giáo Hội đều có nhiệm vụ này – không chỉ là trách nhiệm của các “thừa tác viên chính thức”. Cách này hay cách khác, như ông Gioan, chúng ta cũng phải loan báo: “Đây là Chiên Thiên Chúa”.
Nếu có lần nào đó nỗ lực, thì chúng ta cũng cảm thấy lúng túng khi cố gắng kể cho người khác nghe về câu chuyện đức tin của mình. Nhưng phép rửa đã nối kết chúng ta với Đức Giêsu, và phép rửa trở thành mối dây liên kết giữa các môn đệ của Người, đó là những người tin rằng Đức Giêsu là Chiên Thiên Chúa, đồng thời tuyên xưng cái chết và sự phục sinh của Người là nguồn sống mới cho mọi dân nước. Vì thế, theo bài đọc trích sách ngôn sứ Isaia hôm nay, chúng ta phải giống như người tôi tớ Thiên Chúa là trở nên “Ánh sáng cho muôn dân”. Hoặc, nói theo kiểu cá biệt rằng, chúng ta phải trở thành “những nhà truyền giáo”.
Ông Gioan hứa rằng Đức Giêsu sẽ làm phép rửa bằng Thánh Thần. Và Người đã làm như vậy, vì chúng ta đã lãnh nhận Thánh Thần khi được rửa tội. Ắt hẳn Thánh Thần sẽ giúp chúng ta vượt qua sự nhát đảm và do dự để nói cho người khác biết về Đức Giêsu là ai đối với mình. Chắc rằng chúng ta sẽ không làm được điều đó từ nơi bục giảng trong quãng trường thành phố. Có thể Thánh Thần sẽ hướng dẫn chúng ta chia sẻ trong nhiều hình thức riêng tư hơn sao cho chúng ta đạt đến sự tự do, bình an, niềm vui và hy vọng qua niềm tin tưởng vào Đức Kitô.
Trong bài phúc âm đọc ngày hôm nay, ta thấy có một phương pháp mới để rao giảng Tin Mừng. Trước hết, ông Gioan nói về việc ông ta được mặc khải về Chúa Giêsu, kế đến, ông ta loan báo cho những người khác, và rồi đến lượt những người đó làm nhân chứng với những người khác nữa và tiếp tục như thế cho đến ngày hôm nay.
Chuyển ngữ: Anh em HV Đaminh Vò Vấp
2nd Sun in Ordinary Time (A)
Isaiah 49: 3, 5-6; Psalm 40; 1 Corinthians 1: 1-3; John 1:29-34
Today we hear the second of four "Servant Songs" from the prophet Isaiah. In this one the servant is called to be a "light to the nations." This reading will appear again on Tuesday during Holy Week, when we will get deeper insight into the particular service this servant will render. We will see how Jesus’ coming fulfills the promise made by the prophet. But pause for a moment: we don’t want to appropriate a reading for only Christian purposes, forgetting its original historical and literary setting.
The servant reflects on his awareness of being called, as was Jeremiah, from the womb. Grand is the servant’s task, "That Jacob may be brought back to God and Israel gathered to God." And still more! The servant is to go beyond the nation’s boundaries to fulfill a world-wide vocation. How will the world come to know about God? Through the incredulous redemption of Israel. "I will make you a light to the nations that my salvation may reach the ends of the earth." Through Israel’s restoration from the ruins of exile, slavery and destruction the world will come to know the God of Israel. The nation defeated will be restored, not by its own strength but by the power of God. The nations will have to know that only the God of Israel could have accomplished this feat.
This mysterious servant might be Isaiah himself, or even the people of Israel. As we hear the reading today we can also apply it to ourselves and our church. God now addresses the call to us. What does God have in mind for people? God wants to set all people free, just as we have been set free from sin and guilt. Now we servants are to live true to our identity as freed slaves. Our vocation is, by word and deed, to lead others, who are locked up in physical, spiritual and psychological prisons, to freedom.
People don’t usually begin a sentence with "Behold" do they? If they want us to notice something or someone they point and say, "Look over there." But when John the Baptist wants to direct people’s attention to Jesus he begins, "Behold, the Lamb of God who takes away the sin of the world." We say the same thing as Mass, just before communion, as the priest holds up the consecrated bread and wine and says, "Behold, the Lamb of God...."
"Behold?" Who talks like that? Perhaps John sees more than first meets the eye; more than Jesus, a man approaching. He seems to see, not only who is approaching, but the significance of the one approaching. So, John sees and proclaims to us, "Behold, the Lamb of God...."
People hoping for a Messiah were not looking for a lamb. They wanted a king. They wanted no sign or hint of weakness; they wanted a mighty ruler to pull them out from under the heels of their oppressors. They wanted another Passover from slavery; not the sacrificial lamb of Passover. But John was indicating something else to them. "Behold, you want God’s fist; but here is God’s Lamb. Behold, you want a leader of an army coming through to swat down your enemies; but here is the Lamb to show forth God’s power in weakness. Behold, you want victory; but it will come first through defeat, for the Lamb of God will be sacrificed."
We might not put our own faith experience the way John did – "Behold!" We might say, "Surprise!" The way people exclaim at a surprise party — in this case, a surprise party thrown by God. We thought we knew what God was about. We were waiting for God’s big-bang entrance into our lives. Instead, God comes in the least obtrusive ways, like a gentle lamb. But a Lamb who will achieve a victory over our hearts and the world we could never achieve on our own; nor could the most powerful forces the earth drum up. Surprise!
John’s, "Behold!" begins to open the eyes and ears of others. John will direct his own disciples to Jesus and they, in turn, will announce Jesus’ presence to others. Andrew will search out his brother Simon Peter and tell him, "We have found the Messiah!" (1:41)
There’s a lot of talk these days in our church about the "new evangelism." Evangelism is not a notion we Catholics have always claimed as part of our Christian identity and activity. We, like John and Andrew, are supposed to bring others to Christ. Each of us in the church has this responsibility – not just the "official ministers." In one way or another, like John, we must also announce, "Behold, the Lamb of God."
We squirm uncomfortably when we attempt – if we ever do attempt – to tell our faith story to others. But our baptism links us to Jesus and to the long line of his followers, who believe Jesus is the Lamb of God and that his death and resurrection is the source of new life for all peoples. We then, are to be like God’s servant in today’s Isaiah reading, "a light to the nations." Or, to use the seldom spoken, we are to be "evangelists."
John promises Jesus will baptize with the Holy Spirit. And so he did, for we received his Spirit when we were baptized. Perhaps that Spirit will help us overcome our shyness and hesitancy to speak to others about who Jesus is for us. Most likely, we won’t have to do that from a soapbox in the town square. Probably the Spirit will guide us to share in more personal ways how we have come to freedom, peace, joy and hope through our faith in Christ.
There is an evangelization method spelled out for us in today gospel. First, John has his own revelation about Jesus; then he announces it to others and they in turn witness to still others – right up to this present day.