Giọt nước biển nhảy tung tăng trên đầu ngọn sóng, phóng theo chiều gió rồi rơi vào đầu ngọn sóng kế, biến mất trong lòng biển. Cứ thế từng giọt nước bắn tung cao trên ngọn sóng rồi rơi chìm sâu vào đại dương. Không phải tất cả mọi giọt nước đều bay nhảy trước gió rồi chìm sâu trong đại dương. Có những giọt nước vừa tung lên đúng lúc cơn gió lớn kéo ngang, cuốn hút theo chiều gió. Hạt nước dù cố gắng mấy cũng không cưỡng lại sức gió. Cơn gió hút giọt nước, tung lên cao, lên cao hơn, cao mãi rồi đưa nó đến tận trời cao. Trong hành trình tung bay đó giọt nước bị chia thành nhiều giọt li ti như những hạt sương. Nước trở nên nhẹ như làn gió, hoà vào trong gió và ở tầng cao, trên cao gió lạnh biến hạt sương tí ti thành những hạt tuyết trắng tuyệt vời. Những hạt tuyết tí hon, óng ánh có bạn mới. Cái mùi tanh của nước biển, vị mặn của muối đã biến mất, bụi trần đã được gội sạch, không còn tì vết xưa nơi biển xanh, sóng vỗ. Hạt nước đổi đời biến thành hạt tuyết trắng. Cuộc sống mới, làm bạn với những cánh tuyết mới cũng trong trắng tròn trịa hình cánh tuyết. Từng cánh tuyết bạt ngàn bay theo mây ngàn về hướng vô định, định mệnh nằm vào lòng gió bão, thổi đâu tuyết theo đến đó, rất mực trung thành, không hề trái í gió. Những bạn mới kết tụ lại thành vô ngàn cánh tuyết li ti, dính cứng lấy nhau như quyện vào cùng một thân tuyết. Theo chiều gió đám tuyết gây nên những hình ảnh tuyệt vời, lúc lớn lúc nhỏ, lúc tụ, lúc tan tạo nên vô cùng nhiều hình ảnh khác nhau. Có hình giống người, hình giống núi, hình như giòng sông trắng toát, tinh tuyền. Lại có hình giống con thú lúc chạy, lúc nhảy, lúc nằm lúc phủ phục không sao tả xiết sự thay đổi nhanh chóng theo hướng gió.
Cánh tuyết tuy nhẹ nhõm nhưng khi kết tụ lại thành tầng tầng lớp lớp dầy đặc cũng tạo nên sức nặng và rồi cùng nhau rớt xuống tạo thành vùng băng tuyết. Cả một vùng nào đó dù khô cằn, dù mầu sắc gì chăng nữa cũng bị những cánh tuyết trắng bao phủ, lấp đầy, tạo nên một khung cảnh mới, cao thấp, lồi lõm thật bắt mắt nên thiên hạ đặt cho cái tên lạ lùng là vùng tuyết phủ. Tuyết phủ tụ nhiều tại hai đầu của trái đất nên có tên là nam cực và bắc cực. Vùng băng giá này bạt ngàn, ngút tầm mắt, toàn màu trắng tinh tuyền, cánh tuyết nằm chung với nhau yên tĩnh hàng ngàn năm rồi thì một ngày nào đó, không ai biết tự nhiên tảng băng đó nghe tiếng nổ ì ầm, ì ầm phá vỡ cái yên tĩnh tuyết thưởng thức bấy lâu.
Cuộc đời những tảng băng bắt đầu thay đổi từ đây, chúng trôi nổi, dập dềnh trong sóng nước, sóng êm hơn, tiếng nước chảy rì rào, nhẹ nhàng như bài hát du dương. Kể từ ngày tuyết rơi xuống vùng cực nam, gió không còn mấy ảnh hưởng đến tuyết, cái tinh thần vâng lời gió không còn là điều kiện tiên quyết. Giờ đây tảng băng trôi lệ thuộc vào giòng nước biển, bị nó xoáy mòn, bị nó cuốn, bị nó đưa đẩy, chao đi, đảo lại, chập chờn giữa sóng nước. Một đời mới, cảnh vật mới. Va chạm với nước biển ngày đêm, sóng vỗ triền miên nên băng trôi nhỏ dần, nhỏ dần. Những cánh tuyết trong nước biển hi vọng gặp lại những giọt nước xưa, tình xưa, nghĩa cũ sống lại trong từng cánh tuyết với hi vọng đoàn tụ.
Hơn năm trôi nổi trên sóng nước bỗng một ngày những giọt nước xưa nhận ra lòng biển mà vạn năm trước nó từ đó đi ra, do gió cuốn hút mất. Nó vui mừng nhận ra nơi quê xưa, chốn cũ. Giọt nước nhận ra cọng rong, con cá, hạt cát và ngay cả gềnh đá chìm sâu nơi lòng biển. Mỗi một chút gợi nhớ lại cái quá khứ ngàn trùng xa cách. Mỗi cảnh vật nhắc đến thời cũ, thời sống chung với hạt nước khác. Hạt nước e lệ nhỏ nhẹ nói với nước biển chính nơi đây tôi ra đi, nay tôi trở về sau nhiều năm xa cách. Nghe thế nước biển lên tiếng phản đối. Không giữa các anh và chúng tôi không hề quen biết, không hề liên quan. Các anh từ đâu đến mang cái lạnh thấu tâm can làm cho những hạt nước khác chạy trốn các anh. Chúng tôi quanh quẩn đây không thể tránh được đành chấp nhận cái lạnh. Các anh không thấy chúng tôi đang run lập cập hay sao. Cánh tuyết đáp lại. Đúng ra nước biển các anh phải mừng đón chúng tôi vì chúng tôi đã chết nay hồi sinh, đã thất lạc nay gặp lại. Sao nước biển các anh hững hờ, thờ ơ có vẻ xa lạ thế. Nước biển lắc đầu nguầy nguậy trả lời. Chúng tôi có xem thử giữa anh và chúng tôi có vài ba điểm giống nhau nhưng chúng ta là hai kẻ xa lạ, không thể nào có chung nguồn gốc. Tôi nóng, các anh lạnh. Thân chúng tôi mang mùi muối mặn, các anh lạt lẽo, nhạt phèo. Chúng tôi có mùi biển các anh không mùi, không hương, không sắc thế sao có thể nói các anh giống chúng tôi. Chúng tôi nặng có thể chìm sâu lòng đại dương, còn các anh nhẹ như bông, dập dềnh nơi mặt nước. Chúng tôi có mang theo nhiều thực phẩm nuôi sống các sinh vật li ti, còn các anh trong suốt, ngoài cái lạnh, các anh có muôi dưỡng sinh vật nào trong biển đâu. Các anh có thấy sinh vật nào đến gần các anh đâu? Không phải chúng tôi kì thị các anh mà chính cái lạnh các anh mang lại xua đuổi chúng tôi và những sinh vật khác. Các anh tinh tuyền, trong trắng xuống chỗ dơ bẩn chúng tôi làm chi. Các anh trên cao sao không ở luôn trên đó mà lại xuống mặt biển khiến chúng tôi sợ run lên. Cách sống của các anh xa lạ với nước biển chúng tôi nên rất khó cho các anh hội nhập với nước biển. Các anh tưởng sinh vào lòng biển các anh đổi đời là có thể chung sống với chúng tôi được ngay sao? Các anh vẫn là anh, chúng tôi vẫn là tôi. Người đi tắm biển không thể phân biệt chỉ biết than nước lạnh quá. Cái giá lạnh các anh mang đến chúng tôi gánh chịu tiếng than của nhân loại. Chúng tôi không thể nào và không bao giờ hiểu rõ các anh cũng như các anh sẽ không thể hoàn toàn hội nhập với chúng tôi. Mặc dù các anh nói là từ lòng biển các anh sinh ra, bị gió cuốn đi nay trở về. Coi như các anh tái sinh vào cuộc đời nhưng làm sao chứng minh điều đó, làm sao giải thích điều đó. Chúng tôi xác nhận có những giọt nước bị gió cuốn đi mất hút, đi đâu không ai biết, chỉ biết rõ là không thấy giọt nào trở về. Không biết những giọt nước đó biến đi đâu, sống ra sao chúng tôi không thể kiểm chứng mặc dù rất muốn nhưng bất lực. Có lẽ các hạt nước đó đã chết không để lại chút vết tích nào. Các anh thình lình đến nói là từ nơi lòng biển chúng tôi đi ra, nguồn gốc các anh là nước biển, bị đổi đời nay lại trở về đời sống nước biển. Nghe có vẻ hợp lí nhưng cái lí lẽ không thể chứng minh kia làm thế nào để biết điều hợp lí luôn đúng. Cánh tuyết biết không thể chứng minh được thân phận. Trí nhớ nhắc lại quá khứ nhưng cái quá khứ hàng vạn năm trước thì những hạt nước này không chấp nhận nên bế tắc vẫn là bế tắc. Ngoài lí luận ra thì không thể chứng minh được thân phận xưa. Đối với nước biển lí luận không đủ mà cần bằng chứng mà bằng chứng thì không thể có. Nước biển có hai chơn lựa: một là chối bỏ tất cả những gì cánh tuyết nói, hai là tin những gì cánh tuyết nói. Ngoài ra không còn giải đáp thứ ba thoả đáng có thể chấp nhận được.
Cánh tuyết nhìn thân phận mình than thân, trách phận. Chúng tôi không biết tại sao mình lạnh lẽo như thế. Tự bản chất của chúng tôi là lạnh nhưng trong chúng tôi cũng có nước, cũng có tinh thần kết hợp như các anh. Cánh tuyết cố biện hộ. Nước biển cố cãi, xua đuổi giọt nước trong khi hạt nước khóc nức nở, tủi thân. Chính nó đâu muốn bị chia lìa, sống xa đơn độc giờ tìm lại chốn cũ bị nguyền rủa, xua đuổi như người xa lạ. Nó tủi thân, càng cố giải thích càng bị đá ngược ra. Không thể nào giải thích cặn kẽ được. Sự việc xảy ra quá ư là nhanh, chỉ một làn gió thoảng lôi chúng biến mất khỏi mặt đại dương. thời gian cũng quá ư là lâu, có thể nói hàng vài ba chục ngàn năm thì cái trí nhớ của biển không còn. Chỉ có nước nhớ biển, trong khi biển không nhớ nước. Nếu có nhớ thì cái nhớ đó cũng đã đi vào quên lãng từ xưa. Cánh tuyết sống nơi xứ lạ dù thời gian rất dài, rất xa nhưng vẫn nhớ chút ít nguồn gốc, thân phận của kẻ bắt buộc dời xa chốn cũ cách bất ngờ. Nay tái sinh đám hậu thế chối bỏ, không đón nhận còn loại ra ngoài, đối xử như kẻ xa lạ.
Lm Vũđình Tường
TiengChuong.org
Cánh tuyết tuy nhẹ nhõm nhưng khi kết tụ lại thành tầng tầng lớp lớp dầy đặc cũng tạo nên sức nặng và rồi cùng nhau rớt xuống tạo thành vùng băng tuyết. Cả một vùng nào đó dù khô cằn, dù mầu sắc gì chăng nữa cũng bị những cánh tuyết trắng bao phủ, lấp đầy, tạo nên một khung cảnh mới, cao thấp, lồi lõm thật bắt mắt nên thiên hạ đặt cho cái tên lạ lùng là vùng tuyết phủ. Tuyết phủ tụ nhiều tại hai đầu của trái đất nên có tên là nam cực và bắc cực. Vùng băng giá này bạt ngàn, ngút tầm mắt, toàn màu trắng tinh tuyền, cánh tuyết nằm chung với nhau yên tĩnh hàng ngàn năm rồi thì một ngày nào đó, không ai biết tự nhiên tảng băng đó nghe tiếng nổ ì ầm, ì ầm phá vỡ cái yên tĩnh tuyết thưởng thức bấy lâu.
Cuộc đời những tảng băng bắt đầu thay đổi từ đây, chúng trôi nổi, dập dềnh trong sóng nước, sóng êm hơn, tiếng nước chảy rì rào, nhẹ nhàng như bài hát du dương. Kể từ ngày tuyết rơi xuống vùng cực nam, gió không còn mấy ảnh hưởng đến tuyết, cái tinh thần vâng lời gió không còn là điều kiện tiên quyết. Giờ đây tảng băng trôi lệ thuộc vào giòng nước biển, bị nó xoáy mòn, bị nó cuốn, bị nó đưa đẩy, chao đi, đảo lại, chập chờn giữa sóng nước. Một đời mới, cảnh vật mới. Va chạm với nước biển ngày đêm, sóng vỗ triền miên nên băng trôi nhỏ dần, nhỏ dần. Những cánh tuyết trong nước biển hi vọng gặp lại những giọt nước xưa, tình xưa, nghĩa cũ sống lại trong từng cánh tuyết với hi vọng đoàn tụ.
Hơn năm trôi nổi trên sóng nước bỗng một ngày những giọt nước xưa nhận ra lòng biển mà vạn năm trước nó từ đó đi ra, do gió cuốn hút mất. Nó vui mừng nhận ra nơi quê xưa, chốn cũ. Giọt nước nhận ra cọng rong, con cá, hạt cát và ngay cả gềnh đá chìm sâu nơi lòng biển. Mỗi một chút gợi nhớ lại cái quá khứ ngàn trùng xa cách. Mỗi cảnh vật nhắc đến thời cũ, thời sống chung với hạt nước khác. Hạt nước e lệ nhỏ nhẹ nói với nước biển chính nơi đây tôi ra đi, nay tôi trở về sau nhiều năm xa cách. Nghe thế nước biển lên tiếng phản đối. Không giữa các anh và chúng tôi không hề quen biết, không hề liên quan. Các anh từ đâu đến mang cái lạnh thấu tâm can làm cho những hạt nước khác chạy trốn các anh. Chúng tôi quanh quẩn đây không thể tránh được đành chấp nhận cái lạnh. Các anh không thấy chúng tôi đang run lập cập hay sao. Cánh tuyết đáp lại. Đúng ra nước biển các anh phải mừng đón chúng tôi vì chúng tôi đã chết nay hồi sinh, đã thất lạc nay gặp lại. Sao nước biển các anh hững hờ, thờ ơ có vẻ xa lạ thế. Nước biển lắc đầu nguầy nguậy trả lời. Chúng tôi có xem thử giữa anh và chúng tôi có vài ba điểm giống nhau nhưng chúng ta là hai kẻ xa lạ, không thể nào có chung nguồn gốc. Tôi nóng, các anh lạnh. Thân chúng tôi mang mùi muối mặn, các anh lạt lẽo, nhạt phèo. Chúng tôi có mùi biển các anh không mùi, không hương, không sắc thế sao có thể nói các anh giống chúng tôi. Chúng tôi nặng có thể chìm sâu lòng đại dương, còn các anh nhẹ như bông, dập dềnh nơi mặt nước. Chúng tôi có mang theo nhiều thực phẩm nuôi sống các sinh vật li ti, còn các anh trong suốt, ngoài cái lạnh, các anh có muôi dưỡng sinh vật nào trong biển đâu. Các anh có thấy sinh vật nào đến gần các anh đâu? Không phải chúng tôi kì thị các anh mà chính cái lạnh các anh mang lại xua đuổi chúng tôi và những sinh vật khác. Các anh tinh tuyền, trong trắng xuống chỗ dơ bẩn chúng tôi làm chi. Các anh trên cao sao không ở luôn trên đó mà lại xuống mặt biển khiến chúng tôi sợ run lên. Cách sống của các anh xa lạ với nước biển chúng tôi nên rất khó cho các anh hội nhập với nước biển. Các anh tưởng sinh vào lòng biển các anh đổi đời là có thể chung sống với chúng tôi được ngay sao? Các anh vẫn là anh, chúng tôi vẫn là tôi. Người đi tắm biển không thể phân biệt chỉ biết than nước lạnh quá. Cái giá lạnh các anh mang đến chúng tôi gánh chịu tiếng than của nhân loại. Chúng tôi không thể nào và không bao giờ hiểu rõ các anh cũng như các anh sẽ không thể hoàn toàn hội nhập với chúng tôi. Mặc dù các anh nói là từ lòng biển các anh sinh ra, bị gió cuốn đi nay trở về. Coi như các anh tái sinh vào cuộc đời nhưng làm sao chứng minh điều đó, làm sao giải thích điều đó. Chúng tôi xác nhận có những giọt nước bị gió cuốn đi mất hút, đi đâu không ai biết, chỉ biết rõ là không thấy giọt nào trở về. Không biết những giọt nước đó biến đi đâu, sống ra sao chúng tôi không thể kiểm chứng mặc dù rất muốn nhưng bất lực. Có lẽ các hạt nước đó đã chết không để lại chút vết tích nào. Các anh thình lình đến nói là từ nơi lòng biển chúng tôi đi ra, nguồn gốc các anh là nước biển, bị đổi đời nay lại trở về đời sống nước biển. Nghe có vẻ hợp lí nhưng cái lí lẽ không thể chứng minh kia làm thế nào để biết điều hợp lí luôn đúng. Cánh tuyết biết không thể chứng minh được thân phận. Trí nhớ nhắc lại quá khứ nhưng cái quá khứ hàng vạn năm trước thì những hạt nước này không chấp nhận nên bế tắc vẫn là bế tắc. Ngoài lí luận ra thì không thể chứng minh được thân phận xưa. Đối với nước biển lí luận không đủ mà cần bằng chứng mà bằng chứng thì không thể có. Nước biển có hai chơn lựa: một là chối bỏ tất cả những gì cánh tuyết nói, hai là tin những gì cánh tuyết nói. Ngoài ra không còn giải đáp thứ ba thoả đáng có thể chấp nhận được.
Cánh tuyết nhìn thân phận mình than thân, trách phận. Chúng tôi không biết tại sao mình lạnh lẽo như thế. Tự bản chất của chúng tôi là lạnh nhưng trong chúng tôi cũng có nước, cũng có tinh thần kết hợp như các anh. Cánh tuyết cố biện hộ. Nước biển cố cãi, xua đuổi giọt nước trong khi hạt nước khóc nức nở, tủi thân. Chính nó đâu muốn bị chia lìa, sống xa đơn độc giờ tìm lại chốn cũ bị nguyền rủa, xua đuổi như người xa lạ. Nó tủi thân, càng cố giải thích càng bị đá ngược ra. Không thể nào giải thích cặn kẽ được. Sự việc xảy ra quá ư là nhanh, chỉ một làn gió thoảng lôi chúng biến mất khỏi mặt đại dương. thời gian cũng quá ư là lâu, có thể nói hàng vài ba chục ngàn năm thì cái trí nhớ của biển không còn. Chỉ có nước nhớ biển, trong khi biển không nhớ nước. Nếu có nhớ thì cái nhớ đó cũng đã đi vào quên lãng từ xưa. Cánh tuyết sống nơi xứ lạ dù thời gian rất dài, rất xa nhưng vẫn nhớ chút ít nguồn gốc, thân phận của kẻ bắt buộc dời xa chốn cũ cách bất ngờ. Nay tái sinh đám hậu thế chối bỏ, không đón nhận còn loại ra ngoài, đối xử như kẻ xa lạ.
Lm Vũđình Tường
TiengChuong.org