CANTERBURY 3/8/2013 – Thành Canterbury nằm ở phía đông của Kent, khoảng 55 dặm (89 km) về phía đông-đông nam London. Thành phố nằm bên bờ sông Stour, nguồn nước sông chảy từ Lenham phía đông bắc qua Ashford đến eo biển Anh tại Sandwich. Sông phân chia phía đông nam của thành phố. Hai chi nhánh phân chia nhiều lần, nhưng cuối cùng kết hợp lại xung quanh thị trấn Fordwich, về phía đông bắc của thành phố.
Xem hình ảnh
Nhà thờ chính tòa Canterbury tọa lạc tại trung tâm thành phố lịch sử Canterbury, một quận của miền Kent ở Đông Nam nước Anh. Thành nằm trên sông Stour.
Nhà thờ Canterbury là nhà thờ Mẹ của Giáo Hội Anh giáo và Hiệp thông Anh giáo (Anglican Communion) trên toàn thế giới và là ngôi Tòa của Tổng giám mục Canterbury. Tòa này được thành lập năm 597 sau Công nguyên bởi thánh Augustine. Với một triệu du khách mỗi năm, nó là một trong những địa điểm được thăm viếng nhiều nhất trong cả nước Anh. Nghi thức phụng vụ được tổ chức tại Nhà thờ ba hoặc nhiều lần trong một ngày.
Tu viện Thánh Augustinô được coi là nôi sinh của Thiên Chúa giáo khi Đạo Công Giáo được thánh nhân đưa đến nước Anh.
Quần thể Nhà thờ chánh tòa Canterbury, Nhà thờ thánh Martin và những tàn tích của Tu viện St Augustine cổ xưa được UNESCO công nhận là di sản thế giới.
Nhiều cấu trúc lịch sử vẫn còn, trong đó có một bức tường thành phố được thành lập vào thời La Mã và xây dựng lại vào thế kỷ 14, những tàn tích của Tu viện St Augustine và một lâu đài Norman, và Trường “The King's School” có lẽ là một trường lâu đời nhất ở Anh.
Bảo tàng viện La Mã có tranh khảm nền nhà bằng mosaic đá qúi mãi từ năm 300 trước Công nguyên. Kiến trúc cổ còn sống sót từ thời La Mã bao gồm cửa thành Queningate, cổng ngăn chặn nằm trong tường của thành phố.
Những tàn tích của lâu đài Canterbury Castle thời Norman và Tu viện St Augustine đều mở cửa cho công chúng vào xem. Nhà thờ St Margaret thời Trung cổ hiện nay có tích trữ sách "The Canterbury Tales", trong đó có các mô hình các nhân vật có kích thước giống người thật được tái tạo từ những câu chuyện của Geoffrey Chaucer.
Thành phố Canterbury là một điểm đến du lịch nổi tiếng: luôn là một trong những thành phố được du khách tới viếng thăm nhiều nhất ở Vương quốc Anh, nền kinh tế của thành phố là chủ yếu dựa vào du lịch. Ngoài ra còn có một số sinh viên đáng kể, vì có ba trường đại học ở đây. Tuy nhiên Canterbury là một thành phố tương đối nhỏ, khi so sánh với các thành phố khác của Anh.
Theo thống kê tại Vương quốc Anh năm 2001 tổng dân số của phường, khu đô thị của thành phố là là 43.432 người. Cư dân của thành phố có tuổi trung bình là 37 năm, trẻ hơn so với tuổi trung bình dân Anh. Trong số 17.536 hộ gia đình, 35% là người sống độc thân, 39% là các cặp vợ chồng, 10% là các bậc cha mẹ đơn. Trong số những người ở độ tuổi 16-74 trong thành phố, 27% có trình độ giáo dục cao, cao hơn bình quân cả nước là 20%. Có khoảng 95% cư dân là da trắng, nhóm thiểu số lớn nhất được ghi nhận là châu Á, với 1,8% dân số. Tôn giáo được ghi nhận là 68,2% Kitô giáo, Hồi giáo 1,1%, 0,5% Phật giáo, Ấn Độ giáo 0,8%, 0,2% người Do Thái, và 0,1% Sikh. Phần còn lại hoặc không có tôn giáo, một tôn giáo khác, hoặc không nói rõ tôn giáo của họ.
Thời kỳ hiện đại gồm thêm các Đại học University of Kent, Canterbury Christ Church University, the University College for the Creative Arts, Nhà hát Marlowe, và the St Lawrence Ground, nơi Kent County Cricket Club tụ trì.
Bảo tàng Canterbury, sở hữu nhiều cuộc triển lãm, một trong số đó là Bảo tàng Rupert Bear. Nhà hát Tudor lâu đời nhất ở Canterbury, trước đây gọi là Casey. Có một số nhóm hát có trụ sở tại Canterbury, bao gồm Đại học Kịch nghệ, Hội Liên minh sinh viên Kent, Hội các cầu thủ Canterbury và Nhà hát Tuổi trẻ Kent.
Liên hoan Canterbury diễn ra hơn hai tuần trong tháng Mười hàng năm ở Canterbury và xung quanh thị trấn. Nó bao gồm một loạt các sự kiện âm nhạc khác nhau, từ opera và nhạc giao hưởng buổi biểu diễn âm nhạc thế giới, nhạc jazz, nhạc dân gian, vv, với một câu lạc bộ lễ hội. Canterbury cũng tổ chức hàng năm trên Lễ hội trại trong tháng bảy, mà chủ yếu là nhìn thấy màn biểu diễn nhạc rock, indie và khiêu vũ nghệ sĩ.
Huyện Canterbury có khoảng 4.761 doanh nghiệp, có chừng 60.000 người làm việc toàn phàn hay bán phần, lởi tức thu trị giá 1,3 tỷ bảng Anh trong năm 2001. Đây là khu vực đứng hạng của nền kinh tế ở Kent. Vào năm 2008 Tổng giám mục Canterbury, Tiến sĩ Rowan Williams, đã gây cuộc tranh cãi lớn khi ngài phát biểu rằng mức lương trần trả cho người giầu cần được thực hiện để kiềm chế nhằm quản lý sự phát triển nền kinh tế.
Du lịch góp là quan trọng thu được 258 triệu bảng Anh cho nền kinh tế Canterbury và được coi là nền tảng của nền kinh tế địa phương qua nhiều năm. Nhà thờ chính tòa Canterbury lôi cuốn hơn một triệu du khách mỗi năm. Canterbury có GDP bình quân cao ở khoảng $ 51,900 bảng Anh cho một người và trở thành một trong những thị trấn giàu có ở vùng Đông Nam. Tỷ lệ thất nghiệp tính đến tháng 9 năm 2011 ở mức 5,7%.
Westgate bây giờ là một bảo tàng viện có liên quan đến lịch sử nhà tù. Nhà thờ thánh Alphege thời trung cổ bị bỏ rơi, nhưng vào năm 1982 đã tân trang cho Trung tâm Nghiên cứu đô thị Canterbury thuê và có cuộc sống mới và sau đổi tên thành Trung tâm Môi trường Canterbury, Hội Đường Do thái giáo cũ ở Canterbury, bây giờ thành phòng âm nhạc của King’s School và đó là một trong hai Hội đường Do Thái Ai Cập hồi sinh vẫn còn tồn tại.
Lịch sử Canterbury qua các thời đại:
Khu vực Canterbury đã có người ở từ thời tiền sử. Tiếp đến là thời kỳ đồ đá cũ, đồ đá mới và thời đồ đồng, nhiều dụng cụ gia dụng đã được tìm thấy trong khu vực này. Canterbury lần đầu tiên được ghi nhận có người cư ngụ là bộ lạc Celtic, người Cantiaci, nay là tổ tiên người dân Kent hiện đại.
Ban đầu người bản địa Brythonic định cư ở đây và đặt tên là Durou̯ernon (gốc chữ Latinh Duro là vững chãi, và u̯erno là một loại cây). Trong thế kỷ 1, người La Mã chiếm thành, và đặt tên là Durovernum Cantiacorum, có nghĩa là "thành trì của Cantiaci trong khu rừng cây”. Người La Mã đã xây dựng lại thành phố, với những con đường mới trong một mô hình theo khuôn vuông vắn, có nhà hát, hí trường và nhà tắm công cộng. Vào cuối thế kỷ thứ 3, để bảo vệ chống lại cuộc tấn công từ man rợ, người La Mã xây dựng xung quanh thành phố một lũy đất và một bức tường bao bọc với bảy cửa thành, khu vực với diện tích là 130 mẫu Anh (chừng 53 hecta)
Sau khi người La Mã rời nước Anh vào năm 410 AD, thành Durovernum Cantiacorum đã bị bỏ rơi, chỉ còn lại ít nông dân, rồi thành dần dần bị hư hỏng. Trên hơn 100 năm tới, một cộng đồng người Anglo-Saxon được hình thành trong thành phố. Tới khi có người tị nạn tộc Jutish đến định cư, có thể họ đã cưới và lai giống với người dân địa phương, họ đặt lại tên thành phố là Cantwaraburh, có nghĩa là "thành trì của người dân Kent”.
Năm 597 AD, Đức Giáo Hoàng Grêgôriô Cả gửi giám mục Augustine đến truyền giáo cố ý cải đạo cho Vua Æthelberht của Kent theo Kitô giáo. Sau khi vua trở lại đạo thì thành Canterbury cũng trở thành một thành của người Roma. Thánh Augustine chọn Canterbury làm ngai tòa Giám mục của Kent. Một tu viện và một nhà thờ chính tòa được xây cất lên.
Augustine được trở thành Tổng giám mục đầu tiên của Canterbury. Tầm quan trọng mới thành phố dẫn đến sự hồi sinh của nó, và các ngành nghề phát triển gồm đồ gốm, dệt may và da. Vào năm 630, những đồng tiền vàng được đúc ra từ lò sản xuất tại Canterbury. Năm 672 Thượng Hội Đồng Hertford họp và nâng Tòa Canterbury thành ngai tòa có thẩm quyền trên toàn thể Giáo Hội Anh.
Vào năm 842 và 851, Canterbury bị cuộc tấn công của người Đan Mạch làm mất mát biết bao sinh mạng.
Năm 978, Đức Tổng Giám Mục Dunstan tái lập tu viện được Augustine xây dựng, và đặt tên là Tu viện St. Augustine.
Một làn sóng tấn công thứ hai do người Đan Mạch bắt đầu từ năm 991, và trong năm 1011 nhà thờ bị cháy và Đức Tổng Giám Mục Alphege đã bị giết chết. Nhớ lại sự tàn phá gây ra bởi người Đan Mạch, các cư dân của Canterbury đã không chống lại cuộc xâm lược của William Conqueror năm 1066. William lập tức ra lệnh xây một lâu đài bằng gỗ và chất hồ trộn bailey, xây gần bức tường thành thời La Mã. Trong những năm đầu thế kỷ 12, lâu đài được xây dựng lại bằng đá.
Thánh Thomas Becket bị giết tại Nhà thờ Canterbury trong năm 1170. Sau cái chết của Đức Tổng Giám Mục Thomas Becket, Canterbury đã trở thành một trong những thị trấn đáng chú ý nhất ở châu Âu, khi người hành hương từ khắp các vùng đất Kitô giáo đến thăm mộ thánh Thomas Becket. Những cuộc hành hương này cung cấp chủ đề cho tác phẩm văn học cổ điển thế kỷ 14 “The Canterbury Tales – Những câu chuyện kể về Canterbury” của tác giả Geoffrey Chaucer. Các di sản văn học tiếp tục với sự ra đời của nhà viết kịch Christopher Marlowe sinh trong thành phố này vào thế kỷ 16.
Canterbury liên quan với nhiều vị thánh từng sống từ thế kỷ 14-17 ở Canterbury:
• Saint Augustine Canterbury
• Saint Anselm thành Canterbury
• Saint Thomas Becket
• Saint Theodore của Tarsus
• Saint Dunstan
• Saint Adrian của Canterbury
• Saint Alphege
• Saint Æthelberht của Kent
Nạn Dịch Chết Đen tàn phá cư dân Canterbury vào năm 1348. Từ con số 10.000 dân, Canterbury có dân số lớn thứ 10 ở Anh, tới đầu thế kỷ 16, dân số đã giảm xuống còn 3.000. Trong năm 1363, trong cuộc chiến tranh Trăm Năm, một Ủy ban điều tra phát hiện ra rằng tình trạng thành xuống cấp, đá tường bị cướp và mương-điền bị lấp đầy, dẫn đến tình trạng bức tường La Mã bị xói mòn. Giữa 1378 và 1402, bức tường đã gần như được xây dựng lại, và tháp tường mới được thêm vào. Năm 1381, trong cuộc nổi dậy của nông dân, lâu đài và Tòa Tổng Giám mục đã bị vây hãm, và Đức Tổng Giám Mục Sudbury bị chặt đầu ở London. TGM Sudbury vẫn còn được nhớ tới hàng năm vào mùa Giáng sinh có cuộc rước lớn đến ngôi mộ của ngài được chôn tại nhà thờ chính tòa Canterbury. Vào năm 1413 vua Henry IV đã trở thành vị vua duy nhất được chôn cất tại nhà thờ chính tòa này.
Năm 1448 Canterbury đã được vua cấp một Hiến Chương đặc biệt cho thành phố, trong đó thị trưởng và cảnh sát trưởng được chức Lord Mayor. Năm 1504 tháp chính của nhà thờ có tên tháp Bell Harry đã được hoàn thành, kết thúc 400 năm xây dựng đại thánh đường này.
Trong quá trình giải thể của các Tu viện Công Giáo ở Anh quốc, thành phố có một nam tu viện, một tu viện cho các sơ, ba tu viện cho sư huynh đều đã bị đóng cửa. Tu viện St Augustine vào thời đó là tu viện giầu thứ 14 tại Anh, thế nên tài sản cũng đã phải trao nộp vào Hoàng gia Anh, và nhà thờ và tu viện của ấy đã bị phá đổ. Phần còn lại của tu viện đã bị tháo dỡ trong vòng 15 năm tới. Một phần còn lại của tu viện đã được chuyển đổi thành một cung điện. Nhà nguyện kính thánh Thomas Becket đã bị phá hủy và tất cả vàng, bạc và ngọc qúi đã được gỡ bỏ và maqng về Tower of London. Cũng vậy các hình ảnh, tượng, tên và ngày lễ mừng Thánh Becket được xóa sạch trên toàn vương quốc, kết thúc các cuộc hành hương kính viếng thánh nhân.
Vào thế kỷ 17, dân số Canterbury có chừng 5.000 người, trong đó 2.000 là người Huguenot Tin Lành nói tiếng Pháp. Họ là những người đã bắt đầu chạy trốn cuộc đàn áp người gốc Tây Ban Nha ở Hà Lan trong cuộc chiến tranh vào giữa thế kỷ 16. Người Huguenot giới thiệu việc dệt lụa tơ tằm vào thành phố, mà tới khoảng năm 1676 thì dệt tơ tằm đã vượt xa công nghệ dệt len.
Năm 1620 ông Robert Cushman đã đàm phán được một hợp đồng thuê tầu Mayflower tại số 59 đường Palace với mục đích vận chuyển những người Thanh giáo sang Mỹ châu.
Vào năm 1647, trong cuộc nội chiến Anh, những cuộc bạo loạn nổ ra khi thị trưởng thành phố Thanh giáo Canterbury cấm mừng lễ Chúa Giáng sinh. Năm sau khi Tòa án xử những người nổi loạn đã dẫn đến một cuộc nổi dậy ở Kent chống lại các lực lượng của Parliament (Nghị viện) góp phần vào sự khởi đầu của giai đoạn thứ hai của cuộc chiến. Tuy nhiên, thành Canterbury đã phải đầu hàng thể chế Nghị Viện Anh một cách hòa bình sau Nghị viện chiến thắng trong trận đánh ở Maidstone.
Khoảng năm 1770, lâu đài ở Canterbury đã đổ nát, và nhiều phần của nó đã bị phá hủy trong thời gian cuối thế kỷ 18 và đầu thế kỷ 19. Năm 1787 tất cả các cửa trong tường thành phố, ngoại trừ Westgate, cũng như nhà tù thành phố bị phá hủy danh cho dự án mở đường cho xe ngựa di chuyển. Năm 1820 ngành công nghiệp lụa của thành phố kẹp chết vì những người Hồi giáo Ấn Độ mạng tơ lụa tới. Đường sắt ở Canterbury và Whitstable là những toa xe lửa chở khách đầu tiên trên thế giới, được khai trương vào năm 1830. Giữa năm 1830 và năm 1900, dân số thành phố đã tăng từ 15.000 đến 24.000. Nhà tù Canterbury đã được mở cửa vào năm 1808 ngay bên ngoài ranh giới thành phố.
Trong cuộc Thế Chiến thứ nhất, một số doanh trại và bệnh viện tự nguyện đã được thiết lập xung quanh thành phố, và vào năm 1917 một máy bay ném bom của Đức đã nhao xuống và vỡ tan gần đường Broad Oak Road.
Trong cuộc chiến tranh thế giới thứ hai, có tới 10.445 quả bom được ném xuống thành phố trong 135 phi vụ tấn công riêng biệt. Hậu quả là nó phá hủy 731 ngôi nhà và 296 dinh thự khác trong thành phố, bao gồm cả Trường trung học Simon Langton, và 115 người bị thiệt mạng. Cuộc tấn công tàn phá nhất là vào ngày 01 tháng 6 năm 1942 trong chiến dịc tốc chiến có tên là Blitz Baedeker.
Trước khi kết thúc chiến tranh, kiến trúc sư Charles Holden đã lập kế hoạch để tái phát triển trung tâm thành phố, nhưng người dân địa phương đã phản đối mạnh mẽ và họ lập thành Hội Công dân Đề kháng. Họ đã thành công và lên nắm quyền trong cuộc bầu cử địa phương năm 1945. Xây dựng lại trung tâm thành phố cuối cùng đã bắt đầu 10 năm sau chiến tranh. Một đường vành đai được xây dựng từng giai đoạn bên ngoài các bức tường thành phố một thời gian sau đó để giảm bớt vấn đề giao thông ngày càng tăng từ trung tâm thành phố, mà sau này biến thành đường cho khách đi bộ. Việc mở rộng lớn nhất của thành phố xảy ra trong những năm 1960, với sự xuất hiện của Đại học Kent ở Canterbury và Christ Church College.
Một khách nổi tiếng khác là Mahatma Gandhi, người đã đến thành phố [32] trong tháng 10 năm 1931, ông đã gặp ngài Hewlett Johnson, khi đó là Trưởng giáo của Canterbury.
Trong thập niên 1980, Canterbury chứng kiến các chuyến thăm viếng của Đức Giáo Hoàng Gioan Phaolô II và Nữ hoàng Elizabeth II, và khởi đầu cho Lễ hội Canterbury hàng năm. Từ năm 1999 đến năm 2005, Trung tâm mua sắm Whitefriars trải qua thời tái phát triển lớn lao. Năm 2000, trong thời gian tái phát triển, một dự án khảo cổ học lớn được thực hiện bởi Canterbury Archaeological Trust, được biết tới như là cuộc Đào Bới Lớn (Big Dig).
Là người lữ hành Cộng giáo tới thăm Nhà thờ chính tòa Canterbury, khi đọc lại lịch sử và tận mắt chứng kiến các kiến trúc và các di tích từng một thời thuộc Giáo Hội Công Giáo, rồi trải qua thăng trầm lịch sử tôn giáo biến đổi, thể chế chính trị áp bức và hồi tưởng lại biết bao người đã hy sinh tử đạo hoặc bị cấm cách tù đầy,.. Một tâm tình lâng lâng khó tả... Bao giờ nguyện ước của Chúa Giêsu về một đàn chiên duy nhất dưới một Chủ chăn mới được thực hiện. Tất cả Kitô hữuj có trách nhiệm cầu nguyện cho sự Hiệp nhất Kitô giáo.