Từ Tiên Lãng, Hải Phòng đến Văn Giang, Hưng Yên.
Đọc bản tin trên trang web của BBC sáng nay, (http://www.bbc.co.uk/vietnamese/vietnam/2012/04/120424_van_giang_showdown.shtml) tôi được dịp thấy rõ hơn cái mặt trái của nhà cầm quyền Việt Nam hiện nay. Họ chỉ biết cưỡng chiếm, vơ vét cho đầy túi tham của mình, của phe nhóm mình mà quên đi cái quyền được sống của bao dân lành. Bộ máy tuyên truyền của đảng Cộng Sản lúc nào cũng rêu rao những khẩu hiệu rỗng tuyếch, nào là dân làm chủ, nào là giai cấp công nhân, nông dân đi tiền phong trong cuộc cách mạng.... Cứ tưởng cách mạng ấy đem lại cơm no áo ấm và hạnh phúc cho dân tộc như quảng cáo: độc lập- tự do- hạnh phúc, nào ngờ cuộc cách mạng ấy đã đưa đất nước vào một giai đoạn tụt hậu. Chủ nghĩa xã hội là một chủ nghĩa không tưởng do những cái đầu hâm hâm không bình thường nặn rã, cái chủ nghĩa đã giết chết bao nhiêu mạng người, tàn phá bao nhiêu quốc gia, giẫm nát bao nền văn hóa văn minh nhân bản của con người. Cái chủ nghĩa quái dị ấy đã bị thế giới lên án và vất vào xọt rác từ lâu rồi, nó bị đào thải ngay ở cái nôi sinh ra nó là Liên Xô, nhưng nó vẫn ngự trị trên quê hương tôi bởi những kẻ đang cầm quyền, đang lợi dụng cái phi lý của nó để vơ vét cho đầy túi tham, không màng đến tương lai dân tộc.
Bản tin bắt đầu như sau: "Dân làng đốt lửa và thức đêm canh 70 héc-ta đất nhưng khoảng 2000-4000 cảnh sát cùng những người lạ mặt không mặc đồng phục đã tràn vào khu đất sáng thứ Ba" theo Reuters.
Cảnh sát và đám người trà trộn trong đám đông là ai vậy? Họ là con cháu của nhân dân, họ từ trong quần chúng nhân dân mà chui ra, nhưng không phục vụ nhân dân mà phục vụ cho những kẻ có quyền có thế, cho những kẻ ăn cướp. Những tên công an này được trang bị quân phục, mũ bảo hiểm, súng đạn đầy đủ, sẵn sàng nhả đạn vào dân. Chúng lại được xe ủi đất, xe vận tải trợ chiến. Chống lại với bọn công an là lực lượng gồm các ông bà già, thanh niên nam nữ dám dấn thân cho lẽ phải và các trẻ em. Họ không được trang bị gì ngoài ý chí liều thân để bảo vệ đất sống. Quân phục của họ là quần áo xốc xếch, ống cao ống thấp, có ngưòi mình trần, có người mang giầy, có người chân trần. Vũ khí của họ là những khẩu hiệu cầm trên tay và to mồm chửi bọn cảnh sát đánh thuê và lũ phá phách chém mướn. Hai bên hầm hè nhau, bên công an cây có vũ khí, đông người, lại được huấn luyện đánh phá, được phát lương tháng bằng tiền đóng thuế của nhân dân nên rất hăng và đã làm chủ hiện trường. Bên nhân dân bị thua, mặc dù là chủ, nhưng bị những tên đầy tớ làm phản, nên đã phải chạy tán loạn.
Bản tin sáng nay trên BBC cũng chỉ là một mẩu tin nhỏ xảy ra hằng ngày ở Việt Nam, nhưng oái ăm ở chỗ người dân bị đàn áp, không phải một người như cha Nguyễn Văn Lý hay nhạc sĩ Việt Khang, không phải một gia đình như gia đình ông Đoàn Văn Vươn nhưng là cả một làng, một xã Văn Giang, thuộc tỉnh Hưng Yên, miền BắcViệt Nam, thành trì của Cách Mạng Việt Cộng. Vậy một nhà cầm quyền mà lại đi ngược lại ý chí, lợi ích của một làng một xã thì nhà cầm quyền ấy là cái gì, đại diện cho ai? Hành động đàn áp dân, cưỡng chiếm đất đai, dồn dân vào ngõ cụt, hết cách sống thì không thể gọi là nhà cầm quyền được. Nhà nước của nhân dân phải phản ánh tâm tư tình cảm của người dân, vui cái vui của dân, lo cái lo của dân chứ ai lại dùng súng, lựu đạn để đàn áp, bắt nạt dân. Xem Video những diễn biến xảy ra ở Văn Giang mà thấy thương cho dân mình quá. Khu Đô Thị Sinh Thái tại Văn Giang nhằm phục vụ cho ai, hay là cơ hội cho bọn quan tham cướp đất, cướp nhà, hối lộ, biển thủ công quỹ?
Tại xứ Mỹ, nhân phẩm được tôn trọng, quyền căn bản con người dân được đề cao. Khi thành phố muốn xây một công trình nào như thư viện, một công viên… chính quyền phải hỏi ý kiến của người dân, nhất là những người bị ảnh hưởng trực tiếp của công trình, để xin ý kiến trước khi thi hành. Phải có cuộc tranh luận công khai, phân tích lợi hại của công trình ấy. Nếu dân không đồng ý thì thành phố phải hủy bỏ kế hoạch đó.Luập pháp công minh không bao che cho những kẻ có quyền làm bậy.
Trường hợp phải di dời nhà vì lợi ích công cộng(Eminent domain) thì gía cả đền bù phải xứng đáng với gía thị trường và người dân có nhiều sự chọn lựa chứ không cưỡng chế kiểu ăn cướp như ở Việt Nam Xã Hội Chủ Nghĩa hiện nay. Mọi việc đều được công khai minh bạch, không có cá nhân nào, cơ quan nào lợi dụng việc di dời này mà thủ lợi được.Những người dân ở gần phi trường, do tiếng gầm thét gây ra khi máy bay lên xuống, chính quyền đã phải bảo vệ quyền sống an lành của người dân bằng cách thay mới toàn bộ cửa kiếng (double pane glass) các nhà dân trong khu vực và cung cấp máy điều hòa không khí (air-conditioner) cho họ. Nếu mà ở Việt Nam có chính sách tốt đẹp này thì mấy cái cửa kính hai lớp và máy điều hòa không khí lại chẳng chui tọt vào nhà mấy quan chức địa phương chứ dân nghèo thì đừng có mơ.
Những đoạn xa lộ chạy qua khu vực dân cư thì chính phủ phải xây tường dầy và cao 8 mét (Highway Traffic Noise Barrier) dọc hai bên xa lộ để giảm âm thanh gây ra bởi tiếng xe lưu thông.
Thấy người mà nghĩ đến ta, nhà nước Việt Nam Cộng Sản là cha mẹ dân chứ đâu phải là chính quyền phục vụ dân!
Cũng tin từ Việt Nam, cô gái trẻ Tô Linh Hương, mới 24 tuổi, theo học ngành báo chí, nhưng là con của ông Tô Huy Rứa hiện là Trưởng Ban Tổ Chức đảng, đã được bầu làm chủ tịch công ty xây dựng Vinaconex. Học làm báo mà ra nghề xây dựng thì kể cũng là thiên tài đấy! Rồi hai người con của ông Nguyễn Tấn Dũng, cậu ấm của ông Nông Đức Mạnh cô cậu nào cũng giữ những vị trí quan trọng trong kinh tế và trong đảng cả. Những nhà lãnh đạo Cộng Sản đang truyền ngôi cho con cháu của họ đấy, họ đang tiến nhanh tiến mạnh bám chức bám quyền để tha hồ bóc lột đấy. Người dân Việt vẫn cứ kiên nhẫn cho họ múa may quay cuồng và họ đã được đằng chân đang lân lên đằng đầu. Tương lai dân mình sẽ đi về đâu nếu cứ để cho bọn thiểu số chức quyền tha hồ làm mưa làm gío vì quyền lợi cá nhân, gia đình họ?
Tôi tự hỏi ở Việt Nam, một nhà cầm quyền tàn ác như thế, độc đoán như thế, tham quyền như thế, trơ trẽn như thế mà sao dân mình cứ cúi đầu cam chịu. Một cách tự nhiên, một ngày nào đó, nhân dân phải đứng lên dành quyền làm chủ đất nước của mình. Có thể hôm nay người dân Văn Giang, tỉnh Hưng Yên phải bỏ chạy, chịu thua, nhưng cứ cái đà này thì sẽ có lúc người dân không còn con đường nào khác, họ phải chấp nhận hy sinh, chấp nhận đối đầu, dù vũ khí của họ chỉ bằng tay không và như thế cuộc cách mạng hoa lài như các nước Ả Rập dĩ nhiên sẽ phải xảy đến. Trong trường hợp này, những kẻ cầm súng sẽ phải vất súng, kẻ có quyền sẽ bỏ của chạy lấy người như lũ chuột và chắc chắn sẽ có những kẻ phải đền tội khi chui ra khỏi ống cống như tên độc tài khét tiếng tàn ác Muammar Gaddafi, cựu lãnh đạo Libya.
Bản tin bắt đầu như sau: "Dân làng đốt lửa và thức đêm canh 70 héc-ta đất nhưng khoảng 2000-4000 cảnh sát cùng những người lạ mặt không mặc đồng phục đã tràn vào khu đất sáng thứ Ba" theo Reuters.
Bản tin sáng nay trên BBC cũng chỉ là một mẩu tin nhỏ xảy ra hằng ngày ở Việt Nam, nhưng oái ăm ở chỗ người dân bị đàn áp, không phải một người như cha Nguyễn Văn Lý hay nhạc sĩ Việt Khang, không phải một gia đình như gia đình ông Đoàn Văn Vươn nhưng là cả một làng, một xã Văn Giang, thuộc tỉnh Hưng Yên, miền BắcViệt Nam, thành trì của Cách Mạng Việt Cộng. Vậy một nhà cầm quyền mà lại đi ngược lại ý chí, lợi ích của một làng một xã thì nhà cầm quyền ấy là cái gì, đại diện cho ai? Hành động đàn áp dân, cưỡng chiếm đất đai, dồn dân vào ngõ cụt, hết cách sống thì không thể gọi là nhà cầm quyền được. Nhà nước của nhân dân phải phản ánh tâm tư tình cảm của người dân, vui cái vui của dân, lo cái lo của dân chứ ai lại dùng súng, lựu đạn để đàn áp, bắt nạt dân. Xem Video những diễn biến xảy ra ở Văn Giang mà thấy thương cho dân mình quá. Khu Đô Thị Sinh Thái tại Văn Giang nhằm phục vụ cho ai, hay là cơ hội cho bọn quan tham cướp đất, cướp nhà, hối lộ, biển thủ công quỹ?
Tại xứ Mỹ, nhân phẩm được tôn trọng, quyền căn bản con người dân được đề cao. Khi thành phố muốn xây một công trình nào như thư viện, một công viên… chính quyền phải hỏi ý kiến của người dân, nhất là những người bị ảnh hưởng trực tiếp của công trình, để xin ý kiến trước khi thi hành. Phải có cuộc tranh luận công khai, phân tích lợi hại của công trình ấy. Nếu dân không đồng ý thì thành phố phải hủy bỏ kế hoạch đó.Luập pháp công minh không bao che cho những kẻ có quyền làm bậy.
Trường hợp phải di dời nhà vì lợi ích công cộng(Eminent domain) thì gía cả đền bù phải xứng đáng với gía thị trường và người dân có nhiều sự chọn lựa chứ không cưỡng chế kiểu ăn cướp như ở Việt Nam Xã Hội Chủ Nghĩa hiện nay. Mọi việc đều được công khai minh bạch, không có cá nhân nào, cơ quan nào lợi dụng việc di dời này mà thủ lợi được.Những người dân ở gần phi trường, do tiếng gầm thét gây ra khi máy bay lên xuống, chính quyền đã phải bảo vệ quyền sống an lành của người dân bằng cách thay mới toàn bộ cửa kiếng (double pane glass) các nhà dân trong khu vực và cung cấp máy điều hòa không khí (air-conditioner) cho họ. Nếu mà ở Việt Nam có chính sách tốt đẹp này thì mấy cái cửa kính hai lớp và máy điều hòa không khí lại chẳng chui tọt vào nhà mấy quan chức địa phương chứ dân nghèo thì đừng có mơ.
Những đoạn xa lộ chạy qua khu vực dân cư thì chính phủ phải xây tường dầy và cao 8 mét (Highway Traffic Noise Barrier) dọc hai bên xa lộ để giảm âm thanh gây ra bởi tiếng xe lưu thông.
Thấy người mà nghĩ đến ta, nhà nước Việt Nam Cộng Sản là cha mẹ dân chứ đâu phải là chính quyền phục vụ dân!
Cô Tô Linh Hương -ái nữ ông Tô Huy Rứa |
Tôi tự hỏi ở Việt Nam, một nhà cầm quyền tàn ác như thế, độc đoán như thế, tham quyền như thế, trơ trẽn như thế mà sao dân mình cứ cúi đầu cam chịu. Một cách tự nhiên, một ngày nào đó, nhân dân phải đứng lên dành quyền làm chủ đất nước của mình. Có thể hôm nay người dân Văn Giang, tỉnh Hưng Yên phải bỏ chạy, chịu thua, nhưng cứ cái đà này thì sẽ có lúc người dân không còn con đường nào khác, họ phải chấp nhận hy sinh, chấp nhận đối đầu, dù vũ khí của họ chỉ bằng tay không và như thế cuộc cách mạng hoa lài như các nước Ả Rập dĩ nhiên sẽ phải xảy đến. Trong trường hợp này, những kẻ cầm súng sẽ phải vất súng, kẻ có quyền sẽ bỏ của chạy lấy người như lũ chuột và chắc chắn sẽ có những kẻ phải đền tội khi chui ra khỏi ống cống như tên độc tài khét tiếng tàn ác Muammar Gaddafi, cựu lãnh đạo Libya.