TIẾNG NÓI TRONG TIM NGƯỜI MÙ
Có nhiều người mù đến với Chúa Giêsu. Những người mù này họ biết mình cần gì. Họ kêu lớn tiếng rằng: “Lạy Ngài, Con Vua David. Xin thương xót chúng tôi”. Câu cửa miệng của họ là xin thương xót chúng tôi vì họ ý thức họ là người mù, họ là người đang cần ánh sáng và họ hiểu rằng, chỉ có lòng thương xót mới có thể đem được cho họ ánh sáng đến từ Đức Giêsu – Con Vua David.
Đức Giêsu đã không để cho một ai thất vọng. Những người mù đến với Chúa kể cả những người mù bẩm sinh cũng đều được Chúa ban ánh sáng. Nhưng với điều kiện: Đức tin phải được công khai rõ ràng. Một công thức mà Đức Giêsu luôn luôn đặt ra: “Anh muốn xin gì?”, “Các ngươi có thể tin Ta làm được điều đó không?” và người mù luôn luôn là người xác tín nhanh nhẹn: “Thưa có”. “Lạy Thày, xin cho con được thấy”. Những công thức ấy chắc gì chúng ta đã dễ dàng thốt lên. Nhất là trong Mùa Vọng này, nhiều người có quá nhiều những nhu cầu: những nhu cầu về vật chất, những nhu cầu về hưởng thụ... cho nên những nhu cầu về tâm linh lại trở nên một điều gì đó còn đang xếp thứ yếu. Bởi vậy chính những người mù này lại trở thành khôn ngoan tỉnh thức hơn là những người sáng con mắt thể xác mà tối tăm con mắt tâm linh.
Chúng ta không nói rằng: người mù là người dẫn đường chúng ta; nhưng chúng ta nói rằng: người mù làm gương cho chúng ta.
Làm gương về sự khiêm tốn. Họ ý thức mình là người mù nên cần xin ánh sáng.
Người mù làm gương cho chúng ta vì trong tâm hồn của họ lại rất sáng để nhận ra Con Vua David “xin thương xót chúng tôi”. Họ đến với Chúa Giêsu để được hưởng lòng thương xót. Trong khi bao nhiêu người sáng lại đến với thế giới vật chất và hưởng thụ, đâu có đến với Chúa Giêsu.
Như vậy, Mùa Vọng chính là một con đường. Con đường dẫn chúng ta đến với Chúa Giêsu, bởi chính Chúa Giêsu là đường. Đến với Ngài, chúng ta nhận được ánh sáng vì chúng ta luôn tuyên xưng như vậy: “Người là ánh sáng bởi ánh sáng, Thiên Chúa thật bởi Thiên Chúa thật. Được sinh ra mà không phải được tạo thành. Đồng bản tính với Đức Chúa Cha. Nhờ Người mà muôn vật được tạo thành” (Kinh Tin Kính).
Tuyên xưng rõ ràng như thế nhưng sống thì không rõ ràng được như vậy. Mùa Vọng không đòi hỏi chúng ta làm những gì lớn lao nhưng đưa vào thực tế những gì mà chúng ta tuyên xưng; đi vào cụ thể những gì mà chúng ta nhận thức và đưa vào trong cuộc sống những gì là tiếng nói của con tim.
Lạy Chúa Giêsu,
Chúa đã đến trong trần gian
để mắt chúng con có thể thấy,
tai chúng con có thể nghe.
Chúa còn tiếp tục đến trong trần gian,
để đầu gối chúng con phải quỳ xuống,
miệng lưỡi chúng con phải tuyên xưng.
Nhưng giờ này,
Mùa Vọng này,
là giờ Chúa đến trong con tim,
để chúng con có thể yêu mến.
Xin đừng để ai trong chúng con lãnh đạm
hoặc lạm dụng tình yêu của Chúa.
Nhưng xin cho chúng con biết tận dụng tình yêu của Chúa,
để đạt tới ơn cứu độ mà Chúa đã đem đến
và là quà tặng lớn nhất cho nhân loại chúng con,
quà tặng cho mỗi người chúng con. Amen.
Có nhiều người mù đến với Chúa Giêsu. Những người mù này họ biết mình cần gì. Họ kêu lớn tiếng rằng: “Lạy Ngài, Con Vua David. Xin thương xót chúng tôi”. Câu cửa miệng của họ là xin thương xót chúng tôi vì họ ý thức họ là người mù, họ là người đang cần ánh sáng và họ hiểu rằng, chỉ có lòng thương xót mới có thể đem được cho họ ánh sáng đến từ Đức Giêsu – Con Vua David.
Đức Giêsu đã không để cho một ai thất vọng. Những người mù đến với Chúa kể cả những người mù bẩm sinh cũng đều được Chúa ban ánh sáng. Nhưng với điều kiện: Đức tin phải được công khai rõ ràng. Một công thức mà Đức Giêsu luôn luôn đặt ra: “Anh muốn xin gì?”, “Các ngươi có thể tin Ta làm được điều đó không?” và người mù luôn luôn là người xác tín nhanh nhẹn: “Thưa có”. “Lạy Thày, xin cho con được thấy”. Những công thức ấy chắc gì chúng ta đã dễ dàng thốt lên. Nhất là trong Mùa Vọng này, nhiều người có quá nhiều những nhu cầu: những nhu cầu về vật chất, những nhu cầu về hưởng thụ... cho nên những nhu cầu về tâm linh lại trở nên một điều gì đó còn đang xếp thứ yếu. Bởi vậy chính những người mù này lại trở thành khôn ngoan tỉnh thức hơn là những người sáng con mắt thể xác mà tối tăm con mắt tâm linh.
Chúng ta không nói rằng: người mù là người dẫn đường chúng ta; nhưng chúng ta nói rằng: người mù làm gương cho chúng ta.
Làm gương về sự khiêm tốn. Họ ý thức mình là người mù nên cần xin ánh sáng.
Người mù làm gương cho chúng ta vì trong tâm hồn của họ lại rất sáng để nhận ra Con Vua David “xin thương xót chúng tôi”. Họ đến với Chúa Giêsu để được hưởng lòng thương xót. Trong khi bao nhiêu người sáng lại đến với thế giới vật chất và hưởng thụ, đâu có đến với Chúa Giêsu.
Như vậy, Mùa Vọng chính là một con đường. Con đường dẫn chúng ta đến với Chúa Giêsu, bởi chính Chúa Giêsu là đường. Đến với Ngài, chúng ta nhận được ánh sáng vì chúng ta luôn tuyên xưng như vậy: “Người là ánh sáng bởi ánh sáng, Thiên Chúa thật bởi Thiên Chúa thật. Được sinh ra mà không phải được tạo thành. Đồng bản tính với Đức Chúa Cha. Nhờ Người mà muôn vật được tạo thành” (Kinh Tin Kính).
Tuyên xưng rõ ràng như thế nhưng sống thì không rõ ràng được như vậy. Mùa Vọng không đòi hỏi chúng ta làm những gì lớn lao nhưng đưa vào thực tế những gì mà chúng ta tuyên xưng; đi vào cụ thể những gì mà chúng ta nhận thức và đưa vào trong cuộc sống những gì là tiếng nói của con tim.
Lạy Chúa Giêsu,
Chúa đã đến trong trần gian
để mắt chúng con có thể thấy,
tai chúng con có thể nghe.
Chúa còn tiếp tục đến trong trần gian,
để đầu gối chúng con phải quỳ xuống,
miệng lưỡi chúng con phải tuyên xưng.
Nhưng giờ này,
Mùa Vọng này,
là giờ Chúa đến trong con tim,
để chúng con có thể yêu mến.
Xin đừng để ai trong chúng con lãnh đạm
hoặc lạm dụng tình yêu của Chúa.
Nhưng xin cho chúng con biết tận dụng tình yêu của Chúa,
để đạt tới ơn cứu độ mà Chúa đã đem đến
và là quà tặng lớn nhất cho nhân loại chúng con,
quà tặng cho mỗi người chúng con. Amen.