Vài suy nghĩ từ ‘vụ Bát Nhã’
1. Tôn giáo chân chính không thể làm bạn với cộng sản vô thần
Việc 400 Tăng Ni Phật bị những “kẻ lạ mặt” dùng vũ lực cưỡng xuất ra khỏi tu viện Bát Nhã - Lâm Đồng hôm 27/9 giữa mưa bão, nhớ lại thời gian này năm ngoái, tu viện Thái Hà cũng từng phải hứng chịu những cơn khủng bố tinh thần bằng việc đền Thánh Giêrađô bị đập phá giữa tiếng la hét đòi giết tổng Kiệt và cha Phụng, chúng ta thấy cả hai vụ có điểm giống nhau là đều xảy ra giữa đêm hôm khuya khoắt, vắng bóng dân chúng nhưng lại có rất đông công an và chỉ để… khoanh tay đứng nhìn!
Rồi hôm tháng 8 vừa qua, giáo xứ Loan Lý (Huế) vừa bị cướp trắng ngôi trường trong hoàn cảnh đêm tối y hệt vậy. Gần đây hơn, lợi dụng cơn bão số 9 đang hoành hành trường Khiết Tâm của giáo xứ An Hải (Đà Nẵng) bị đã cho xe ủi đến kéo sập cũng trong đêm tối.
Tất cả các trường hợp bạo hành tôn giáo nêu trên, mặc dù xảy ra ở ba miền Bắc Trung Nam khác nhau, hoàn cảnh, nguyên nhân từng vụ cũng khác nhau. Nhưng qua cách giải quyết giống nhau của các điạ phương cho chúng ta thấy, có vẻ như từ sau vụ Tòa Khâm Sứ, Thái Hà, CSVN đã chỉ thị ngầm cho phép các tỉnh thành dùng vũ lực để giải quyết mọi rắc rối về tranh chấp tài sản liên quan đến tôn giáo nếu thấy tình hình trở nên căng thẳng. Thậm chí có thể còn có cả lời khuyên ‘hãy hành động về đêm’ cũng không chừng!?
Việc lâm nạn của tu viện Bát Nhã không phải là công giáo còn cho thấy mong ước được đóng góp cho quê hương đất nước, được ‘đồng hành với dân tộc’ vẫn mãi là chuyện ngoài tầm tay đối với mọi tôn giáo chân chính một khi đảng cộng sản còn cai trị. Bởi kẻ núp bóng hai chữ ‘dân tộc’ ấy lại chính là đảng CSVN. Bằng chứng là khi các Tăng lữ Làng Mai chẳng còn có thể đồng hành với họ, thì liền lập tức có ngay người đến làm khó tu viện Bát Nhã, trong lúc 700 tờ báo “của dân, do dân và vì dân” đều nín khe!
2. Cần sự chia sẻ…
‘Sóng gió Bát Nhã’ với những gì chúng ta biết, đây là đoạn kết của một ‘cuộc hôn nhân’ bất cân xứng giữa cô dâu tử tế Làng Mai và chú rể ‘đểu cáng’ CSVN đã bắt đầu từ cuối những năm 90s. Tất nhiên, câu chuyện còn có những tình tiết ‘éo le’ liên quan đến hai nhân vật phụ không kém quan trọng khác, đó là các Giáo hội Phật giáo Việt Nam và Giáo hội Phật giáo VN Thống nhất đang cùng tồn tại, nhưng từ lâu đã ‘đường ai nấy đi’.
Sự đểu cáng của chàng rể nay đã lộ rõ nguyên hình hôm qua khi Csvn chỉ đạo cho tỉnh Lâm Đồng đá trái banh trách nhiệm sang sân Phật giáo bằng tuyên bố đây là “tranh chấp nội bộ giữa phật tử Tu viện Bát Nhã do Thượng tọa Thích Đức Nghi làm viện chủ và số người tu theo pháp môn Làng Mai” . (BBC, 07/10) nhằm phủi tay trước áp lực của dư luận, như đòi hỏi của nhiều nhân sĩ trí thức trên trang bauxitevietnam.info. Trong lúc ai cũng biết trước đây thiền sư Thích Nhất Hạnh từng được ông chủ tịch Nguyễn Minh Triết ân cần mời gọi về VN hành đạo trọng thị ra sao.
Tuy nhiên câu chuyện vì không liên quan đến công giáo nên chẳng dám lạm bàn mà chỉ quan tâm nhiều hơn đến chuyện tu viện bị cướp phá trắng trợn, tu sĩ bị đánh đập dã man bởi những kẻ mạnh hơn ỷ cậy thế chính quyền. Số nạn nhân ấy dù thuộc bất cứ đạo giáo nào, trước hết họ cũng là người Việt Nam, là đồng bào ruột thịt của hơn 80 triệu dân đang cùng nhau sinh sống trên mảnh đất chữ S này, do nhà nước bưng bít thông tin quá kỹ, chứ nếu dân chúng mà biết chuyện chắc không ai có thể ngoảnh mặt làm ngơ.
Trong kinh thánh Chúa Jésus cũng đã từng chê trách các thầy tư tế, phó tế và khen ngợi người Samaria. Anh này mặc dù là dân ngoại không có đạo nhưng đã rộng tay cứu giúp một người đi đường từ Giêrusalem xuống Giêricô, bị rơi vào tay bọn cướp, bị đánh một trận ‘thừa sống thiếu chết’ (Lc 10, 25-37) khi các thầy ‘ngó lơ’ với nạn nhân khi viện cớ vì ‘bận’ giữ luật ngày Sabath.
Thư Hiệp Thông của các Quí cha Dòng Chúa Cứu Thế cũng như một số bài viết trên Vietcatholic gần đây hẳn cũng đã xuất phát từ những lời răn dạy như thế. Và chúng tôi cũng còn tin rằng, đây phải là suy nghĩ chung của tất cả những ai cho mình là yêu nước thương nòi đang phải thấy bao cảnh bạo ngược đang xảy ra khắp nơi trong xã hội VN hôm nay.
Bởi vì quốc gia là một tập thể bao gồm hàng triệu cá nhân và gia đình. Mà trong mỗi gia đình, sự tử tế, ăn ngay ở lành của ông bà cha mẹ quan trọng đối với tương lai cháu con ra sao, thì ắt ở tầm vóc vĩ mô là quốc gia, việc hành xử chính / tà của những lãnh đạo bắt buộc cũng có những ảnh hưởng không nhỏ đến đạo đức xã hội, sự hưng thịnh, thậm chí cả sự tồn vong của dân tộc.
Tương lai của một đất nước, một dân tộc làm sao có thể tốt đẹp với những lãnh đạo chủ trương giải quyết mâu thuẫn và bất đồng trong xã hội bằng bạo lực, bất chấp cả luân thường đạo lý?
3. Cảm kích tình “đồng đạo”
Vụ Bát Nhã tuy chưa gây ‘ồn ào’ nhiều bằng vụ Thái Hà nhưng thật ra những gì xảy ra ở nơi này hôm 27/9 là hết sức tàn nhẫn. Tàn nhẫn ở chỗ, chuyện tu hành của 400 tăng ni đã bị chính quyền Csvn tước đoạt một cách hết sức hết bất hợp pháp với việc họ bị cướp mất cả chốn tu hành. Đó là chưa nói đến chuyện “đẩy những tu sinh vô tội ra ngoài trời mưa gió bão, đói rét, rồi lăng mạ, chửi rủa, kể cả những hành động tồi bại nhất họ cũng không chừa”.
Chùa chiền từ ngàn xưa đã có một chỗ đứng rất trang trọng và vững chắc trong văn hóa dân tộc Việt Nan hơn nhà thờ của đạo công giáo chúng ta nhiều lần. Khi còn bé mọi học sinh miền Nam trước 1975 đều được nhà trường dạy dỗ như vậy, nên ngay cả trong thời chiến, quân đội cũng như thường dân chẳng hề có bất kỳ ai, kể cả những phường vô lại cũng không hề dám xâm phạm đến chùa chiền.
Ngôi chùa với người tu hành có khác gì ngôi nhà thân thương của mỗi mái gia đình người Việt chúng ta. Mất chốn ‘an cư’, từ nay làm sao ‘nghiệp’ của các Tăng, Ni có thể an lạc? Ấy vậy mà cái điều bất nhân bất nghĩa ấy lại xảy ra dưới chế độ XHCN hôm nay, khiến có người phải thốt lên đây là “chuyện chưa từng có trong lịch sử!”
Nếu quả thật con người lãnh tụ Hồ Chí Minh có những mặt tốt nào đó đáng để được CSVN gọi là “đạo đức HCM” thì chắc chắn “đạo đức” ấy không thể khác biệt với chuẩn mực đạo lý của cha ông đã có từ ngàn xưa đến mức cho phép công an, chính quyền nhúng tay vào việc chà đạp nhân phẩm con người nặng nề tại tu viện Bát Nhã như vậy.
Qua theo dõi tin tức vụ Bát Nhã có hai điều khiến chúng tôi hết sức cảm phục:
1./ Trước hết đó là khả năng kềm chế thật trọn vẹn của hàng trăm con người, không những họ bị dồn vào đường cùng mà còn bị khiêu khích bởi các thế lực đen tối đang chực chờ. Chỉ cần vài giây nóng giận gây ra những sơ hở trong lúc phản ứng, nhà cầm quyền sẽ chụp cho họ cái tội ‘gây rối nơi công cộng’ như 8 giáo dân Thái Hà từng bị.
Tưởng cũng cần lưu ý thêm trước khi xảy ra biến cố 27/9, tu viện Bát Nhã đã bị phong tỏa suốt ba tháng liền từ Tháng 6, mà việc làm này rất có thể nằm trong âm mưu gây ức chế cho các Tăng Ni. Thế nhưng cho đến nay những toan tính này đều tỏ ra thất bại.
2./ Thứ đến, là bức “HUYẾT THƯ của Tăng – Ni trẻ tỉnh Lâm Đồng” phổ biến hôm 30/9 có đoạn kết: “Đây là huyết thư, với động lực duy nhất là tình Linh Sơn cốt nhục, tuyệt đối không xuất phát từ những ý thức chính trị, đảng phái hay hệ phái, giáo hội nào. Nếu không thực hiện được thì Tăng – Ni trẻ chúng tôi thật hổ thẹn với liệt tổ, liệt tông. Chính vì vậy, nếu các cấp chính quyền gây thêm bất kỳ một áp lực nào như đã làm, chúng tôi báo trước là sẽ quyết tử vì tình đồng đạo, hậu quả là không thể lường được”.
Có thể nói đây là điều mà ngay đạo công giáo chúng tôi, được tiếng là tổ chức tốt nhưng khi xảy ra vụ TKS, Thái Hà, Tam Tòa lâm vào tình cảnh khốn khó, cũng chưa ai dám nói lời ‘liều chết vì đồng đạo’ như vậy. Trong lúc quí vị chưa phải hổ thẹn chúng tôi có khi cần xem phải mình. Vì rất có thể nhờ có bức huyết thư với lời lẽ mạnh mẽ như vậy mà Csvn đã chẳng còn dám đụng đến số tăng ni đang được chùa Phước Huệ cưu mang như họ hăm dọa sẽ thực hiện lúc ban đầu.
4. Cái nhìn toàn cục
Như chúng tôi đã từng dự báo với Ban Biên Tập của VietCatholic ngay hồi đầu năm về khả năng ‘lộng hành’ của Csvn đối với tôn giáo cũng như với các nhà đấu tranh sẽ gia tăng trong năm 2009. Do sự gia tăng đầu tư ào ạt, CSVN đang nắm được cái thóp chính phủ các nước EU do có quá nhiều nhà đầu tư của họ bỏ tiền vào thị trường VN. Còn với Mỹ đó là nhu cầu quay trở lại Châu Á Thái Bình Dương trong bối cảnh nơi này đang bị đe dọa bởi TQ đang rất cần các đồng minh quân sự, VN lại ở ngay cửa ngõ phía Nam với TQ.
Với những lợi thế như vậy, Hà Nội có thừa khả năng làm tê liệt mọi ý định làm khó của những quốc gia này trước việc họ công khai vi phạm nhân quyền. Cái thế của Csvn nhất là với nước Mỹ bây giờ không còn giống như mấy năm trước, khi họ chưa vào WTO.
Mặc dù suy đoán vậy nhưng chúng tôi cũng không hề mong đúng. Nhưng khốn thay cái điều chẳng ai trong chúng ta mong đợi ấy đã trở thành hiện thực, như những sự bất thường đã xảy ra liên tiếp mấy tháng qua gây ngỡ ngàng cho nhiều người.
Ngay cả đến một việc tưởng chừng là tất yếu phải xảy ra đó là việc nhiều dân biểu Mỹ đòi đưa VN trở lại danh sách CPC, tức những quốc gia cần đặc biệt quan tâm về tôn giáo, rầm rộ hồi giữa năm là thế, vậy mà bây giờ có vẻ như mọi chuyện đâu đó đã được an bài. Tình hình cho thấy từ nay đến ngày sụp đổ sẽ rất khó có chuyện CSVN bị đưa trở lại danh sách đen này thêm lần nữa
5. Trước thực tế bi đát ấy, chẳng nhẽ chúng ta mãi ‘ta thán’ với nhau trên mạng?
Vài suy nghĩ vụn vặt trên mong rằng sẽ góp phần chia sẻ nỗi khổ với các Tăng – Ni Bát Nhã và cũng hy vọng giải thích cho những sự ‘bất thường’ đang xảy ra ở VN, mà cách hành xử táng tận lương tâm của nhà cầm quyền qua vụ Bát Nhã đã chứng tỏ cho chúng ta thấy họ sẽ tiếp tục không từ nan bất cứ hình thức bạo lực nào thời gian sắp tới đây, bắt bớ, bỏ tù bất cứ cá nhân tổ chức nào có tiếng nói ngược chiều với chế độ.
Trong tình hình ấy, liệu còn danh chính ngôn thuận để lên tiếng và liên kết lại với nhau chống lại họ hơn là chính các nạn nhân, gồm dân oan, giáo oan, trí thức oan v.v… đang sống trong nước như chúng ta?
Sự bất mãn chế độ nay đã ngày càng gia tăng nhanh chóng từ thành thị cho đến thôn quê vì tham nhũng cùng bao thứ xấu xa tệ hại mỗi lúc một phơi bày ra nhiều hơn trong xã hội.
Yếu tố quan trọng bậc nhất cho mọi cuộc đổi thay là sự bất mãn ai cũng thấy, đang có thừa trong lòng dân chúng khắp nơi. Đi đâu bây giờ cũng nghe những lời ta thán mà không còn sợ hãi như xưa. Cái thiếu duy nhất hiện nay là ai / tổ chức nào trong nước có đủ uy tín khả năng đứng ra tập hợp mọi thành phần yêu nước lại với nhau sao cho có đủ trọng lượng để ‘nói chuyện’ với đảng Csvn, buộc họ phải đặt lợi ích đất nước, dân tộc lên trên quyền lợi đảng?
Liệu những địa chỉ emails từ các cuộc vận động chống bauxite vừa qua của các cha DCCT và các giáo sư ở mạng bauxitevietnam.info có giúp ích gì cho việc chuẩn bị hình thành nên một tổ chức như vậy?
Câu trả lời xin dành cho hết thảy những ai đang ngày đêm quan tâm đến vận mạng đất nước và dân tộc, nhất là các bậc sĩ phu trí thức có nhiều uy tín đang sống trong nước.
Sàigòn, 08/10/2009
1. Tôn giáo chân chính không thể làm bạn với cộng sản vô thần
Việc 400 Tăng Ni Phật bị những “kẻ lạ mặt” dùng vũ lực cưỡng xuất ra khỏi tu viện Bát Nhã - Lâm Đồng hôm 27/9 giữa mưa bão, nhớ lại thời gian này năm ngoái, tu viện Thái Hà cũng từng phải hứng chịu những cơn khủng bố tinh thần bằng việc đền Thánh Giêrađô bị đập phá giữa tiếng la hét đòi giết tổng Kiệt và cha Phụng, chúng ta thấy cả hai vụ có điểm giống nhau là đều xảy ra giữa đêm hôm khuya khoắt, vắng bóng dân chúng nhưng lại có rất đông công an và chỉ để… khoanh tay đứng nhìn!
Rồi hôm tháng 8 vừa qua, giáo xứ Loan Lý (Huế) vừa bị cướp trắng ngôi trường trong hoàn cảnh đêm tối y hệt vậy. Gần đây hơn, lợi dụng cơn bão số 9 đang hoành hành trường Khiết Tâm của giáo xứ An Hải (Đà Nẵng) bị đã cho xe ủi đến kéo sập cũng trong đêm tối.
Tất cả các trường hợp bạo hành tôn giáo nêu trên, mặc dù xảy ra ở ba miền Bắc Trung Nam khác nhau, hoàn cảnh, nguyên nhân từng vụ cũng khác nhau. Nhưng qua cách giải quyết giống nhau của các điạ phương cho chúng ta thấy, có vẻ như từ sau vụ Tòa Khâm Sứ, Thái Hà, CSVN đã chỉ thị ngầm cho phép các tỉnh thành dùng vũ lực để giải quyết mọi rắc rối về tranh chấp tài sản liên quan đến tôn giáo nếu thấy tình hình trở nên căng thẳng. Thậm chí có thể còn có cả lời khuyên ‘hãy hành động về đêm’ cũng không chừng!?
Việc lâm nạn của tu viện Bát Nhã không phải là công giáo còn cho thấy mong ước được đóng góp cho quê hương đất nước, được ‘đồng hành với dân tộc’ vẫn mãi là chuyện ngoài tầm tay đối với mọi tôn giáo chân chính một khi đảng cộng sản còn cai trị. Bởi kẻ núp bóng hai chữ ‘dân tộc’ ấy lại chính là đảng CSVN. Bằng chứng là khi các Tăng lữ Làng Mai chẳng còn có thể đồng hành với họ, thì liền lập tức có ngay người đến làm khó tu viện Bát Nhã, trong lúc 700 tờ báo “của dân, do dân và vì dân” đều nín khe!
2. Cần sự chia sẻ…
‘Sóng gió Bát Nhã’ với những gì chúng ta biết, đây là đoạn kết của một ‘cuộc hôn nhân’ bất cân xứng giữa cô dâu tử tế Làng Mai và chú rể ‘đểu cáng’ CSVN đã bắt đầu từ cuối những năm 90s. Tất nhiên, câu chuyện còn có những tình tiết ‘éo le’ liên quan đến hai nhân vật phụ không kém quan trọng khác, đó là các Giáo hội Phật giáo Việt Nam và Giáo hội Phật giáo VN Thống nhất đang cùng tồn tại, nhưng từ lâu đã ‘đường ai nấy đi’.
Sự đểu cáng của chàng rể nay đã lộ rõ nguyên hình hôm qua khi Csvn chỉ đạo cho tỉnh Lâm Đồng đá trái banh trách nhiệm sang sân Phật giáo bằng tuyên bố đây là “tranh chấp nội bộ giữa phật tử Tu viện Bát Nhã do Thượng tọa Thích Đức Nghi làm viện chủ và số người tu theo pháp môn Làng Mai” . (BBC, 07/10) nhằm phủi tay trước áp lực của dư luận, như đòi hỏi của nhiều nhân sĩ trí thức trên trang bauxitevietnam.info. Trong lúc ai cũng biết trước đây thiền sư Thích Nhất Hạnh từng được ông chủ tịch Nguyễn Minh Triết ân cần mời gọi về VN hành đạo trọng thị ra sao.
Tuy nhiên câu chuyện vì không liên quan đến công giáo nên chẳng dám lạm bàn mà chỉ quan tâm nhiều hơn đến chuyện tu viện bị cướp phá trắng trợn, tu sĩ bị đánh đập dã man bởi những kẻ mạnh hơn ỷ cậy thế chính quyền. Số nạn nhân ấy dù thuộc bất cứ đạo giáo nào, trước hết họ cũng là người Việt Nam, là đồng bào ruột thịt của hơn 80 triệu dân đang cùng nhau sinh sống trên mảnh đất chữ S này, do nhà nước bưng bít thông tin quá kỹ, chứ nếu dân chúng mà biết chuyện chắc không ai có thể ngoảnh mặt làm ngơ.
Trong kinh thánh Chúa Jésus cũng đã từng chê trách các thầy tư tế, phó tế và khen ngợi người Samaria. Anh này mặc dù là dân ngoại không có đạo nhưng đã rộng tay cứu giúp một người đi đường từ Giêrusalem xuống Giêricô, bị rơi vào tay bọn cướp, bị đánh một trận ‘thừa sống thiếu chết’ (Lc 10, 25-37) khi các thầy ‘ngó lơ’ với nạn nhân khi viện cớ vì ‘bận’ giữ luật ngày Sabath.
Thư Hiệp Thông của các Quí cha Dòng Chúa Cứu Thế cũng như một số bài viết trên Vietcatholic gần đây hẳn cũng đã xuất phát từ những lời răn dạy như thế. Và chúng tôi cũng còn tin rằng, đây phải là suy nghĩ chung của tất cả những ai cho mình là yêu nước thương nòi đang phải thấy bao cảnh bạo ngược đang xảy ra khắp nơi trong xã hội VN hôm nay.
Bởi vì quốc gia là một tập thể bao gồm hàng triệu cá nhân và gia đình. Mà trong mỗi gia đình, sự tử tế, ăn ngay ở lành của ông bà cha mẹ quan trọng đối với tương lai cháu con ra sao, thì ắt ở tầm vóc vĩ mô là quốc gia, việc hành xử chính / tà của những lãnh đạo bắt buộc cũng có những ảnh hưởng không nhỏ đến đạo đức xã hội, sự hưng thịnh, thậm chí cả sự tồn vong của dân tộc.
Tương lai của một đất nước, một dân tộc làm sao có thể tốt đẹp với những lãnh đạo chủ trương giải quyết mâu thuẫn và bất đồng trong xã hội bằng bạo lực, bất chấp cả luân thường đạo lý?
3. Cảm kích tình “đồng đạo”
Vụ Bát Nhã tuy chưa gây ‘ồn ào’ nhiều bằng vụ Thái Hà nhưng thật ra những gì xảy ra ở nơi này hôm 27/9 là hết sức tàn nhẫn. Tàn nhẫn ở chỗ, chuyện tu hành của 400 tăng ni đã bị chính quyền Csvn tước đoạt một cách hết sức hết bất hợp pháp với việc họ bị cướp mất cả chốn tu hành. Đó là chưa nói đến chuyện “đẩy những tu sinh vô tội ra ngoài trời mưa gió bão, đói rét, rồi lăng mạ, chửi rủa, kể cả những hành động tồi bại nhất họ cũng không chừa”.
Chùa chiền từ ngàn xưa đã có một chỗ đứng rất trang trọng và vững chắc trong văn hóa dân tộc Việt Nan hơn nhà thờ của đạo công giáo chúng ta nhiều lần. Khi còn bé mọi học sinh miền Nam trước 1975 đều được nhà trường dạy dỗ như vậy, nên ngay cả trong thời chiến, quân đội cũng như thường dân chẳng hề có bất kỳ ai, kể cả những phường vô lại cũng không hề dám xâm phạm đến chùa chiền.
Ngôi chùa với người tu hành có khác gì ngôi nhà thân thương của mỗi mái gia đình người Việt chúng ta. Mất chốn ‘an cư’, từ nay làm sao ‘nghiệp’ của các Tăng, Ni có thể an lạc? Ấy vậy mà cái điều bất nhân bất nghĩa ấy lại xảy ra dưới chế độ XHCN hôm nay, khiến có người phải thốt lên đây là “chuyện chưa từng có trong lịch sử!”
Nếu quả thật con người lãnh tụ Hồ Chí Minh có những mặt tốt nào đó đáng để được CSVN gọi là “đạo đức HCM” thì chắc chắn “đạo đức” ấy không thể khác biệt với chuẩn mực đạo lý của cha ông đã có từ ngàn xưa đến mức cho phép công an, chính quyền nhúng tay vào việc chà đạp nhân phẩm con người nặng nề tại tu viện Bát Nhã như vậy.
Qua theo dõi tin tức vụ Bát Nhã có hai điều khiến chúng tôi hết sức cảm phục:
1./ Trước hết đó là khả năng kềm chế thật trọn vẹn của hàng trăm con người, không những họ bị dồn vào đường cùng mà còn bị khiêu khích bởi các thế lực đen tối đang chực chờ. Chỉ cần vài giây nóng giận gây ra những sơ hở trong lúc phản ứng, nhà cầm quyền sẽ chụp cho họ cái tội ‘gây rối nơi công cộng’ như 8 giáo dân Thái Hà từng bị.
Tưởng cũng cần lưu ý thêm trước khi xảy ra biến cố 27/9, tu viện Bát Nhã đã bị phong tỏa suốt ba tháng liền từ Tháng 6, mà việc làm này rất có thể nằm trong âm mưu gây ức chế cho các Tăng Ni. Thế nhưng cho đến nay những toan tính này đều tỏ ra thất bại.
2./ Thứ đến, là bức “HUYẾT THƯ của Tăng – Ni trẻ tỉnh Lâm Đồng” phổ biến hôm 30/9 có đoạn kết: “Đây là huyết thư, với động lực duy nhất là tình Linh Sơn cốt nhục, tuyệt đối không xuất phát từ những ý thức chính trị, đảng phái hay hệ phái, giáo hội nào. Nếu không thực hiện được thì Tăng – Ni trẻ chúng tôi thật hổ thẹn với liệt tổ, liệt tông. Chính vì vậy, nếu các cấp chính quyền gây thêm bất kỳ một áp lực nào như đã làm, chúng tôi báo trước là sẽ quyết tử vì tình đồng đạo, hậu quả là không thể lường được”.
Có thể nói đây là điều mà ngay đạo công giáo chúng tôi, được tiếng là tổ chức tốt nhưng khi xảy ra vụ TKS, Thái Hà, Tam Tòa lâm vào tình cảnh khốn khó, cũng chưa ai dám nói lời ‘liều chết vì đồng đạo’ như vậy. Trong lúc quí vị chưa phải hổ thẹn chúng tôi có khi cần xem phải mình. Vì rất có thể nhờ có bức huyết thư với lời lẽ mạnh mẽ như vậy mà Csvn đã chẳng còn dám đụng đến số tăng ni đang được chùa Phước Huệ cưu mang như họ hăm dọa sẽ thực hiện lúc ban đầu.
4. Cái nhìn toàn cục
Như chúng tôi đã từng dự báo với Ban Biên Tập của VietCatholic ngay hồi đầu năm về khả năng ‘lộng hành’ của Csvn đối với tôn giáo cũng như với các nhà đấu tranh sẽ gia tăng trong năm 2009. Do sự gia tăng đầu tư ào ạt, CSVN đang nắm được cái thóp chính phủ các nước EU do có quá nhiều nhà đầu tư của họ bỏ tiền vào thị trường VN. Còn với Mỹ đó là nhu cầu quay trở lại Châu Á Thái Bình Dương trong bối cảnh nơi này đang bị đe dọa bởi TQ đang rất cần các đồng minh quân sự, VN lại ở ngay cửa ngõ phía Nam với TQ.
Với những lợi thế như vậy, Hà Nội có thừa khả năng làm tê liệt mọi ý định làm khó của những quốc gia này trước việc họ công khai vi phạm nhân quyền. Cái thế của Csvn nhất là với nước Mỹ bây giờ không còn giống như mấy năm trước, khi họ chưa vào WTO.
Mặc dù suy đoán vậy nhưng chúng tôi cũng không hề mong đúng. Nhưng khốn thay cái điều chẳng ai trong chúng ta mong đợi ấy đã trở thành hiện thực, như những sự bất thường đã xảy ra liên tiếp mấy tháng qua gây ngỡ ngàng cho nhiều người.
Ngay cả đến một việc tưởng chừng là tất yếu phải xảy ra đó là việc nhiều dân biểu Mỹ đòi đưa VN trở lại danh sách CPC, tức những quốc gia cần đặc biệt quan tâm về tôn giáo, rầm rộ hồi giữa năm là thế, vậy mà bây giờ có vẻ như mọi chuyện đâu đó đã được an bài. Tình hình cho thấy từ nay đến ngày sụp đổ sẽ rất khó có chuyện CSVN bị đưa trở lại danh sách đen này thêm lần nữa
5. Trước thực tế bi đát ấy, chẳng nhẽ chúng ta mãi ‘ta thán’ với nhau trên mạng?
Vài suy nghĩ vụn vặt trên mong rằng sẽ góp phần chia sẻ nỗi khổ với các Tăng – Ni Bát Nhã và cũng hy vọng giải thích cho những sự ‘bất thường’ đang xảy ra ở VN, mà cách hành xử táng tận lương tâm của nhà cầm quyền qua vụ Bát Nhã đã chứng tỏ cho chúng ta thấy họ sẽ tiếp tục không từ nan bất cứ hình thức bạo lực nào thời gian sắp tới đây, bắt bớ, bỏ tù bất cứ cá nhân tổ chức nào có tiếng nói ngược chiều với chế độ.
Trong tình hình ấy, liệu còn danh chính ngôn thuận để lên tiếng và liên kết lại với nhau chống lại họ hơn là chính các nạn nhân, gồm dân oan, giáo oan, trí thức oan v.v… đang sống trong nước như chúng ta?
Sự bất mãn chế độ nay đã ngày càng gia tăng nhanh chóng từ thành thị cho đến thôn quê vì tham nhũng cùng bao thứ xấu xa tệ hại mỗi lúc một phơi bày ra nhiều hơn trong xã hội.
Yếu tố quan trọng bậc nhất cho mọi cuộc đổi thay là sự bất mãn ai cũng thấy, đang có thừa trong lòng dân chúng khắp nơi. Đi đâu bây giờ cũng nghe những lời ta thán mà không còn sợ hãi như xưa. Cái thiếu duy nhất hiện nay là ai / tổ chức nào trong nước có đủ uy tín khả năng đứng ra tập hợp mọi thành phần yêu nước lại với nhau sao cho có đủ trọng lượng để ‘nói chuyện’ với đảng Csvn, buộc họ phải đặt lợi ích đất nước, dân tộc lên trên quyền lợi đảng?
Liệu những địa chỉ emails từ các cuộc vận động chống bauxite vừa qua của các cha DCCT và các giáo sư ở mạng bauxitevietnam.info có giúp ích gì cho việc chuẩn bị hình thành nên một tổ chức như vậy?
Câu trả lời xin dành cho hết thảy những ai đang ngày đêm quan tâm đến vận mạng đất nước và dân tộc, nhất là các bậc sĩ phu trí thức có nhiều uy tín đang sống trong nước.
Sàigòn, 08/10/2009