Tại Cộng Hòa Slovak, khoảng thời gian từ 1950 đến 1967 là thời kỳ Giáo Hội Công Giáo bị chính quyền cộng sản vô thần bách hại dữ dội nhất. Hầu hết các Giám Mục, Linh Mục, tu sĩ nam nữ và giáo dân nhiệt thành đều bị bắt giam. Năm 1950, có khoảng 2 ngàn Linh Mục và hơn 10 ngàn Nữ Tu bị đưa hàng loạt vào các trại cải tạo. Thế nhưng, chính trong gian khổ, các tín hữu Công Giáo mới có dịp tỏ lộ Đức Tin kiên vững và lòng trung thành anh dũng của mình.
Nơi một trại lao động khổ sai nằm gần Pardubice, thuộc miền Boémia, có hàng trăm phụ nữ bị giam giữ. Họ thuộc đủ các thành phần: phạm pháp, mãi dâm, tù nhân chính trị và Nữ Tu.
Vào một ngày, nhằm chính Lễ Giáng Sinh, các viên công an canh tù, với dụng ý thâm độc, tìm đủ cách để tẩy xóa mọi dấu vết ngày Lễ linh thiêng trọng đại. Ban giám đốc trại ra chỉ thị cho tất cả các nữ tù nhân phải làm nhiều công việc hết sức nặng nề.
Riêng nhóm Nữ Tu, ban giám đốc buộc các chị phải quét dọn, lau chùi một căn phòng rộng lớn, có sàn nhà bằng gỗ. Các chị phải dùng mảnh chai để cạo sạch vết dơ ở sàn nhà. Chưa hết, các Nữ Tu phải nhồi đầy 50 tấm nệm bằng rơm. Và mọi công việc phải hoàn tất vào lúc 9 giờ tối. . Cứ sự thường thì đây là chuyện không làm được. Nó là mệnh lệnh hoàn toàn vô lý và bất nhân, bởi vì các Nữ Tu đa số cao tuổi và đau yếu. Một số các nữ tù nhân khác tự nguyện giúp các Nữ Tu, nhưng ban giám đốc trại cương quyết từ chối.
Thế là vào chính ngày Lễ Giáng Sinh, các Nữ Tu phải ra tay làm việc cực như trâu. Một điều không ai ngờ, đó là các chị hoàn thành công tác đúng như mệnh lệnh ban ra. Các nữ tù nhân khác vô cùng bỡ ngỡ và thán phục. Họ tò mò theo dõi điều gì sẽ xảy ra vào buổi tối hôm ấy.
Đúng 9 giờ tối, viên công an chỉ huy trại gầm gầm nét mặt, đến kiểm soát công việc các Nữ Tu làm. Ông dẫn theo một con chó dữ tợn (chó nghiệp-vụ). Khi đến ngưỡng cửa, viên công an ra lệnh cho con chó:
- Hãy nhảy vào cắn xé tan tành các bà già này. Họ có chết thì xã hội cũng chả mất mát gì!
Nhưng con-chó nghiệp-vụ đứng im không nhúc nhích, y như thể nó đang bị vật lạ thôi miên. Trong khi đó, các Nữ Tu vẫn điềm tĩnh quỳ yên bên cạnh chiếc giường ngủ, đầu cúi xuống. Các chị đang cầu nguyện. Không một ai ngước nhìn viên chỉ huy trại. Ông tức giận, nhảy bổ vào đứng giữa phòng và quát lớn:
- Mấy bà già không nghe thấy gì sao? Mấy bà không biết vị giám đốc trại giam đang có mặt ở đây sao? Một người trong các bà hãy ra trình diện và làm bản báo cáo!
Chị Bernadette - phụ trách nhóm các Nữ Tu - vẫn quỳ yên, tiếp tục cầu nguyện. Sau mấy phút dài, chị đứng lên và đến trước mặt viên chỉ huy. Chị từ tốn nói:
- Thưa ông giám đốc, chúng tôi đang cầu nguyện cùng THIÊN CHÚA, Đấng cao trọng hơn ông gấp ngàn lần. Xin ông thứ lỗi cho chúng tôi.
Nghe thế, viên chỉ huy giận thâm mặt. Nhưng ông không đáp lại lời nào.
Chị Bernadette nói tiếp:
- Thưa ông giám đốc, hôm nay là Lễ Giáng Sinh, Ngày Lễ của Tình Thương. Nhưng rất tiếc ông không biết ý nghĩa của ngày lễ. Ông kích thích một con chó dữ để nó nhảy vào cắn xé chúng tôi, như thể chúng tôi là kẻ trộm cướp hoặc sát nhân. Nhưng chúng tôi tha thứ cho ông và chúc ông một Lễ Giáng Sinh vui vẻ. Chốc nữa đây, khi ông ngồi vào bàn ăn gia đình, bên cạnh vợ con, xin ông hãy nhớ rằng, có hàng ngàn bà mẹ vô tội, đang úp mặt trong chăn, lặng lẽ khóc nơi các trại lao động khổ sai, vì nhớ đến đàn con thơ vắng bóng mẹ hiền! Chúng tôi cũng thế. Chúng tôi nhớ đến các trẻ mồ côi, các cụ già và các em bé mà chúng tôi dưỡng dục trong các viện của chúng tôi. . Chúng tôi hết lòng cầu chúc cho điều tốt đẹp được xảy ra. Chúng tôi cầu xin Đức Chúa GIÊSU Hài Đồng sưởi nóng tâm lòng ông và nhắc ông nhớ rằng: ông là một con người!
Viên chỉ huy trại thực sự kích động trước lời lẽ tuy nhỏ nhẹ nhưng đâm thấu tận tim gan cật ruột! Ông giận dữ vừa nện gót giày vừa bước những bước thật dài, đi đi lại lại trong phòng giam các nữ tù nhân. Sau cùng, ông cất tiếng nói:
- Hỡi các bà, tôi luôn tin rằng có ngày tôi sẽ tẩy rửa được não bộ của các bà. Nhưng lúc này đây, chính các bà đang thay đổi đầu óc tôi!
Nói xong, ông bước ra khỏi phòng và đóng ập cửa lại! Và câu chuyện Ngày Lễ Giáng Sinh của các Nữ Tu tù nhân Slovak kết thúc êm đẹp. Viên chỉ huy trại từ đó không còn tìm cách sách nhiễu hành hạ các Nữ Tu cách thâm độc nữa!
... Trong vùng ấy, có những người chăn chiên sống ngoài đồng và thức đêm canh giữ đàn vật. Bỗng sứ thần Chúa đứng bên họ và vinh quang của Chúa chiếu tỏa chung quanh, khiến họ kinh khiếp hãi hùng. Nhưng sứ thần bảo họ: ”Anh em đừng sợ. Này tôi báo cho anh em một Tin Mừng trọng đại, cũng là Tin Mừng cho toàn dân: Hôm nay, Một Đấng Cứu Độ đã sinh ra cho anh em trong thành vua Đa-vít, Người là Đấng KITÔ THIÊN CHÚA. Anh em cứ dấu này mà nhận ra Người: anh em sẽ gặp thấy một trẻ sơ sinh bọc tã, nằm trong máng cỏ”. Bỗng có muôn vàn thiên binh hợp với sứ thần cất tiếng ngợi khen THIÊN CHÚA rằng: ”Vinh danh THIÊN CHÚA trên Trời, bình an dưới thế cho người thiện tâm” (Luca 2,8-14).
(Cyril Slovák e Jozef Inovecký, ”Héros. . ou Traitres?”, Editions Saggi ed Esperienze, 1976, trang 198-200)
Nơi một trại lao động khổ sai nằm gần Pardubice, thuộc miền Boémia, có hàng trăm phụ nữ bị giam giữ. Họ thuộc đủ các thành phần: phạm pháp, mãi dâm, tù nhân chính trị và Nữ Tu.
Vào một ngày, nhằm chính Lễ Giáng Sinh, các viên công an canh tù, với dụng ý thâm độc, tìm đủ cách để tẩy xóa mọi dấu vết ngày Lễ linh thiêng trọng đại. Ban giám đốc trại ra chỉ thị cho tất cả các nữ tù nhân phải làm nhiều công việc hết sức nặng nề.
Riêng nhóm Nữ Tu, ban giám đốc buộc các chị phải quét dọn, lau chùi một căn phòng rộng lớn, có sàn nhà bằng gỗ. Các chị phải dùng mảnh chai để cạo sạch vết dơ ở sàn nhà. Chưa hết, các Nữ Tu phải nhồi đầy 50 tấm nệm bằng rơm. Và mọi công việc phải hoàn tất vào lúc 9 giờ tối. . Cứ sự thường thì đây là chuyện không làm được. Nó là mệnh lệnh hoàn toàn vô lý và bất nhân, bởi vì các Nữ Tu đa số cao tuổi và đau yếu. Một số các nữ tù nhân khác tự nguyện giúp các Nữ Tu, nhưng ban giám đốc trại cương quyết từ chối.
Thế là vào chính ngày Lễ Giáng Sinh, các Nữ Tu phải ra tay làm việc cực như trâu. Một điều không ai ngờ, đó là các chị hoàn thành công tác đúng như mệnh lệnh ban ra. Các nữ tù nhân khác vô cùng bỡ ngỡ và thán phục. Họ tò mò theo dõi điều gì sẽ xảy ra vào buổi tối hôm ấy.
Đúng 9 giờ tối, viên công an chỉ huy trại gầm gầm nét mặt, đến kiểm soát công việc các Nữ Tu làm. Ông dẫn theo một con chó dữ tợn (chó nghiệp-vụ). Khi đến ngưỡng cửa, viên công an ra lệnh cho con chó:
- Hãy nhảy vào cắn xé tan tành các bà già này. Họ có chết thì xã hội cũng chả mất mát gì!
Nhưng con-chó nghiệp-vụ đứng im không nhúc nhích, y như thể nó đang bị vật lạ thôi miên. Trong khi đó, các Nữ Tu vẫn điềm tĩnh quỳ yên bên cạnh chiếc giường ngủ, đầu cúi xuống. Các chị đang cầu nguyện. Không một ai ngước nhìn viên chỉ huy trại. Ông tức giận, nhảy bổ vào đứng giữa phòng và quát lớn:
- Mấy bà già không nghe thấy gì sao? Mấy bà không biết vị giám đốc trại giam đang có mặt ở đây sao? Một người trong các bà hãy ra trình diện và làm bản báo cáo!
Chị Bernadette - phụ trách nhóm các Nữ Tu - vẫn quỳ yên, tiếp tục cầu nguyện. Sau mấy phút dài, chị đứng lên và đến trước mặt viên chỉ huy. Chị từ tốn nói:
- Thưa ông giám đốc, chúng tôi đang cầu nguyện cùng THIÊN CHÚA, Đấng cao trọng hơn ông gấp ngàn lần. Xin ông thứ lỗi cho chúng tôi.
Nghe thế, viên chỉ huy giận thâm mặt. Nhưng ông không đáp lại lời nào.
Chị Bernadette nói tiếp:
- Thưa ông giám đốc, hôm nay là Lễ Giáng Sinh, Ngày Lễ của Tình Thương. Nhưng rất tiếc ông không biết ý nghĩa của ngày lễ. Ông kích thích một con chó dữ để nó nhảy vào cắn xé chúng tôi, như thể chúng tôi là kẻ trộm cướp hoặc sát nhân. Nhưng chúng tôi tha thứ cho ông và chúc ông một Lễ Giáng Sinh vui vẻ. Chốc nữa đây, khi ông ngồi vào bàn ăn gia đình, bên cạnh vợ con, xin ông hãy nhớ rằng, có hàng ngàn bà mẹ vô tội, đang úp mặt trong chăn, lặng lẽ khóc nơi các trại lao động khổ sai, vì nhớ đến đàn con thơ vắng bóng mẹ hiền! Chúng tôi cũng thế. Chúng tôi nhớ đến các trẻ mồ côi, các cụ già và các em bé mà chúng tôi dưỡng dục trong các viện của chúng tôi. . Chúng tôi hết lòng cầu chúc cho điều tốt đẹp được xảy ra. Chúng tôi cầu xin Đức Chúa GIÊSU Hài Đồng sưởi nóng tâm lòng ông và nhắc ông nhớ rằng: ông là một con người!
Viên chỉ huy trại thực sự kích động trước lời lẽ tuy nhỏ nhẹ nhưng đâm thấu tận tim gan cật ruột! Ông giận dữ vừa nện gót giày vừa bước những bước thật dài, đi đi lại lại trong phòng giam các nữ tù nhân. Sau cùng, ông cất tiếng nói:
- Hỡi các bà, tôi luôn tin rằng có ngày tôi sẽ tẩy rửa được não bộ của các bà. Nhưng lúc này đây, chính các bà đang thay đổi đầu óc tôi!
Nói xong, ông bước ra khỏi phòng và đóng ập cửa lại! Và câu chuyện Ngày Lễ Giáng Sinh của các Nữ Tu tù nhân Slovak kết thúc êm đẹp. Viên chỉ huy trại từ đó không còn tìm cách sách nhiễu hành hạ các Nữ Tu cách thâm độc nữa!
... Trong vùng ấy, có những người chăn chiên sống ngoài đồng và thức đêm canh giữ đàn vật. Bỗng sứ thần Chúa đứng bên họ và vinh quang của Chúa chiếu tỏa chung quanh, khiến họ kinh khiếp hãi hùng. Nhưng sứ thần bảo họ: ”Anh em đừng sợ. Này tôi báo cho anh em một Tin Mừng trọng đại, cũng là Tin Mừng cho toàn dân: Hôm nay, Một Đấng Cứu Độ đã sinh ra cho anh em trong thành vua Đa-vít, Người là Đấng KITÔ THIÊN CHÚA. Anh em cứ dấu này mà nhận ra Người: anh em sẽ gặp thấy một trẻ sơ sinh bọc tã, nằm trong máng cỏ”. Bỗng có muôn vàn thiên binh hợp với sứ thần cất tiếng ngợi khen THIÊN CHÚA rằng: ”Vinh danh THIÊN CHÚA trên Trời, bình an dưới thế cho người thiện tâm” (Luca 2,8-14).
(Cyril Slovák e Jozef Inovecký, ”Héros. . ou Traitres?”, Editions Saggi ed Esperienze, 1976, trang 198-200)