Đức TGM Giuse Ngô Quang Kiệt một biểu tượng rõ nét về Công lý và Hòa bình
Đầu năm 2008, trước cảnh tượng đám đông hàng mấy ngàn người liên tục tụ tập nhau cầu nguyện cho Công Lý và Sự thật ở Toà Khâm Sứ Hà Nội, Thủ tướng CSVN Nguyễn Tấn Dũng đã phải thân hành đến quan sát và một cách nào đó đã hứa hẹn sẽ trả lại Tòa Khâm Sứ cho Giáo Phận Hà Nội. Vậy mà chưa đầy sáu tháng sau (21/09/2008), nhà cầm quyền Cộng Sản Hà Nội đã vội vã đưa lực lượng Công an hùng hậu với chó nghiệp vụ, cùng điều động bọn tội phạm nghiện ngập và những thành phần bất hảo đến đàn áp thẳng tay giáo dân đồng thời hành động cách vội vã việc xây dựng Công viên xanh không hề có sự đồng ý của sở hữu chủ chân chính là Dòng Chúa Cứu Thế Giáo Xứ Thái Hà và Tòa Tổng Giám Mục Hà Nội. Với chủ trương dùng bạo lực để đàn áp, nhà cầm quyền Cộng sản Việt Nam ra lệnh cho lực lượng Công an xử dụng mọi biện pháp dã man. Gần chục Giáo dân bị bắt giam, nhiều phụ nữ bị đánh bầm dập, máu tuôn xối xả dính đầy mặt, nhà báo Mỹ Ben Stocking (AP) bị đánh rách cả da đầu, vết máu bầm cả cổ khiến dư luận truyền thông thế giới phải sửng sốt. Tệ hại và hạ cấp hơn nữa, nhà cầm quyền Cộng sản Việt Nam còn xử dụng cả một hệ thống tuyên truyền của nhà nước, ra lệnh cho bọn bồi bút viết bài vu khống và xuyên tạc trắng trợn lời phát biểu của Đức Tổng Giám Mục Giuse Ngô Quang Kiệt tại phiên họp với Ủy ban Nhân Dân thành phố Hà Nội.
Những sự việc trên đây đã khiến dư luận, thay vì đặt câu hỏi, đã khẳng định một sự thật hiển nhiên rằng: "Đừng tin những gì Cộng sản hứa mà hãy nhìn kỹ những gì Cộng sản làm".
Về bản chất Cộng sản thì nhân dân Việt Nam chẳng lạ gì! Hiệp Định Paris ngày 27-01-1973 là bằng chứng rõ ràng nhất. Cộng Sản Hà Nội và công cụ bù nhìn Mặt Trận Dân Tộc Giải Phóng Miền Nam vừa long trong ký kết Bản Hiệp Định trước Quốc Tế chưa ráo mực thì chúng đã vội xua quân tấn chiếm miền Nam, biến nó thành tờ giấy lộn không hơn không kém và Việt Nam trở thành nhà tù vĩ đại nhất trong lịch sử Dân tộc (không nhân quyền).
Hơn 33 năm về trước họ đã thành công trước con mắt sững sờ của Quốc Tế. Nhưng hơn 33 năm về sau, cuộc đàn áp của CSVN đối với hàng ngàn Giáo dân tụ tập cầu nguyện tại Giáo Xứ Thái Hà và Tòa Khâm Sứ Hà Nội liệu có thành công hay không, thì cần phải coi lại. Đúng vậy. Thời chiến tranh lạnh khi cả Khối Cộng Sản Quốc Tế hậu thuẫn và yểm trợ mạnh mẽ Cộng Sản Bắc Việt trong âm mưu thôn tính Miền Nam với sự phủi tay của Hoa Kỳ thì đâu có gì lạ. Nhưng nay, với tình hình mới khi cả Đế Quốc Cộng Sản từ Đông Âu đến Liên Sô đã thi nhau sụp đổ khiến Cộng sản Việt Nam thay vì tiếp tục hô hào "chống Mỹ cứu Nước", đã phải phải quỳ gối "lạy Mỹ cứu Đảng" thì tình hình đã khác biệt hoàn toàn.
Bề mặt, khi lực lượng Công an, bầy chó nghiệp vụ cùng với những thành phần bất hảo và bọn đâm thuê chém mướn của Đảng Cộng sản được xua đi quấy rối, đánh đập Giáo dân để lập Công Viên Xanh thì hình như Cộng Sản Việt Nam đã thành công bước đầu. Lực lượng Công an canh gác ngày đêm, dùng hàng rào kẽm gai bao quanh khu vực ăn cướp khiến Giáo dân không còn có thể vào Linh địa Đức Bà và Tòa Khâm Sứ cầu nguyện như trước để chúng rảnh tay hành động thành sự đã rồi. Nhưng bề sâu, khi Cộng sản càng ra lệnh cấm Giáo dân tụ tập cầu nguyện thì Giáo dân lại càng làm mạnh, làm lớn hơn. Với lực lượng Công an hùng hậu cộng với chó nghiệp vụ và bọn bất hảo đến hăm dọa, phá thối, Giáo dân vẫn bình tĩnh cầu nguyện coi như không có gì xẩy ra. Đã vậy sự cấm đoán khiến ngưòi ta có cảm tưởng rằng nhà nước đang đổ thêm dầu vào lửa khiến Giáo dân càng đến đông hơn. Các Giáo phận và Giám Mục lên tiếng hiệp thông cầu nguyện nhiều hơn. Cả hải ngoại không phân biệt Tôn giáo đáp ứng lời hiệp thông cầu nguyện cho Giáo Sứ Thái Hà và Tòa Khâm Sứ. Thật không ai bảo ai, tất cả nhờ kỹ thuật thông tin hiện đại, tất cả cảm thấy bức xúc trong lòng trước những bất công mà nhà cầm quyền Cộng sản đã và đang gây ra cho nhân dân Việt Nam và các Tôn giáo, trước sự đàn áp dã man nhân dân và ký giả ngoại quốc. Cho nên tất cả đồng loạt đứng lên hiệp thông cầu nguyện. Hầu như không một nhà thờ nào ở hải ngoại có người Việt Nam lại không có sự hiệp thông cầu nguyện cho Giáo Hội Việt Nam với Kinh Hòa Bình sau mỗi Thánh Lễ. Các Cộng Đồng Người Việt khắp noi trên thế giới từ Bắc Mỹ qua Âu châu đến Úc châu đồng loạt đứng lên tổ chức mít tinh, cầu nguyện, gửi kháng thư cho các Chính phủ và Liên Hiệp Quốc. Nhiều vị dân cử của Hoa Kỳ và các quốc gia đã lên tiếng phản kháng nhà cầm quyền Cộng sản Việt Nam.
Đặc biệt, những vu khống và xuyên tạc của hệ thống thông tin nhà nước Cộng sản về lời phát biểu của Đức Tổng Giám Mục Giuse Ngô Quang Kiệt tại Ủy Ban Nhân Dân thành phố Hà Nội đã khiến dư luận trong và ngoài nước lại càng ủng hộ mạnh mẽ lập trường và phong thái của Đức Tổng nhiều hơn. Tất nhiên Đức Tổng Giám Mục Giuse Ngô Quang Kiệt trở thành mục tiêu cho Cộng sản Việt Nam và hệ thống thông tin nhà nước thi nhau đánh phá. Nhà nước muốn Hội Đồng Giám Mục Việt Nam phải thuyên chuyển Đức Tổng Giám Mục và các Linh Mục Dòng Chúa Cứu Thế Giáo Xứ Thái Hà đi nơi khác. Nhưng Bản Lên Tiếng của Hội Đồng Giám Mục Việt Nam đã làm cho nhà nước Cộng sản vô cùng thất vọng. Bởi vì Hội Đồng Giám Mục đã khẳng định những suy tư, phát biểu cùng hành động của Đức Tổng và các linh mục Thái Hà là hoàn toàn đúng, không trái với Giáo Luật. Hơn nữa, trong Bản Lên Tiếng, Hội Đồng Giám Mục Việt Nam còn nêu ra những tệ nạn bất công trong xã hội: nạn tham nhũng trầm trọng, luật lệ về đất đai còn thiếu sót và nhiều bất công, đạo lý suy đồi, sự thất hứa của nhà nước, thay vì giải quyết qua đối thoại lại dùng bạo lực trước thời đại văn minh. Vân vân. Rõ ràng là việc cầu nguyện cho Hòa Bình, Công Lý và Sự Thật không chỉ nhằm cho Giáo Phận Hà Nội hay dành riêng cho Giáo Xứ Thái Hà mà chung cho cả đất nước Việt Nam khi nhà cầm quyền Cộng sãn đã dùng bạo lực đàn áp, bóc lột gây ra bất công cho nhân dân và các Tôn giáo, khi chiếm dụng tài sản của nhân dân và các Tôn giáo một cách bất hợp pháp.
Dư luận bỗng thấy vai trò của Đức Tổng Giám Mục Giuse Ngô Quang Kiệt nổi bật trong tình hình đấu tranh, không phải bằng bạo lực mà bằng ôn hòa, bất bạo động. Chỉ có sự cầu nguyện cho Công Lý, Hòa Bình và Sự Thật. Chỉ mong muốn có đối thoại trong tình tự dân tộc. Chỉ có sự nhìn nhận sự thật, lẽ phải và nhường nhịn lẫn nhau cho công ích. Chỉ có sự tôn trọng lẫn nhau, giữ lời hứa, không dối trá.
Đức Tổng Giám Mục Giuse Ngô Quang Kiệt với hậu thuẫn mạnh mẽ của Hội Đồng Giám Mục Việt Nam hiển nhiên là người đứng mũi chịu sào, tất nhiên là Ngài phải cầu nguyện nhiều nhất, chịu đựng nhiều nhất, bị đả kích và vu khống nhiều nhất. Hàng hàng lớp lớp giáo dân trong lẫn ngoài nước nối tiếp nhau sau lưng Đức Tổng trong sự hiệp thông cầu nguyện. Cứ thế tiến lên không lùi. Nhà nước có thể mang xe tăng, vũ khí đến đàn áp và san bằng Giáo Xứ Thái Hà và Tòa Khâm Sứ, kể cả Tòa Tổng Giám Mục Hà Nội. Giáo dân có thể bị bắn gục, Đức Tổng Giám Mục có thể bị bắt cóc, thủ tiêu. Máu Giáo dân có thể đổ chan hòa. Nhưng lời kêu gọi thông thiết nhà cầm quyền Cộng Sản phải tôn trọng Công Lý và Sự Thật không im tiếng. Sự hiệp thông cầu nguyện không bao giờ ngưng.
Tiếng kêu Dân Oan khắp nước bị mất đất, mất nhà, mất tài sản do sự đàn áp, bóc lột của Cộng Sản không thể bị giập tắt mà nó sẽ bùng lên mạnh mẽ. Thế giới sẽ không ngồi yên chứng kiến cảnh đàn áp dã man của nhà cầm quyền Cộng Sản Việt Nam đối với Giáo dân và các Dân oan khắp cả nước. Chính trong bối cảnh đó, các tổ chức quốc tế lại càng quan tâm đến tình hình Việt Nam hơn. Người ta sẽ đánh giá ai là người có Chính Nghĩa. Ai là người đấu tranh thật sự vì Hòa Bình và Công Lý. Chế độ nào đã dùng bạo lực để đàn áp nhân dân và các Tôn giáo? Nếu như Ủy ban Giải Nobel từng quan sát, nghiên cứu tường tận tình hình tại Ba Lan, Miến Điện và Nam Phi để trao Giải Nobel Hòa Bình cho lãnh tụ Công Đoàn Đoàn Kết Lech Walesa của Ba Lan, cho bà Aung San Suu Kyi của Miến Điện, và cho Tổng Giám Mục Desmond Tutu của Nam Phi trước đây thì nay Ủy ban Giải Nobel Hòa Bình cũng đã quan sát và nghiên cứu tình hình ở Việt Nam mà khuôn mặt nổi bật nhất hiện nay là Đức Tổng Giám Mục Giuse Ngô Quang Kiệt.
Với tình hình hiện nay tại Việt Nam thì tôi nghĩ nhà cầm quyền Cộng Sản Việt Nam thực sự là đang chuẩn bị giải Nobel Hòa Bình cho Đức Tổng Giám Mục Giuse Ngô Quang Kiệt rồi đấy. Tôi đã thông báo tình hình Việt Nam cho Văn Bút Quốc Tế về những đàn áp Nhân quyền, Tôn giáo và họ rất quan tâm. Tôi tiếp tục gửi các thông tin về Việt Nam, nhất là vụ Giáo Xứ Thái Hà, và Tòa Khâm Sứ, cùng những đàn áp quyền Tự do Ngôn luận, Tự do Tín ngưỡng cho Văn Bút Quốc Tế. Tôi cũng sẽ gửi đến Ủy ban Giải Nobel Hòa Bình những thông tin về tình hình và các nhân vật đấu tranh cho Hòa Bình và Công Lý tại Việt Nam. Tôi xin đề nghị bất cứ ai, bất cứ tổ chức hay hội đoàn nào cũng có thể gửi các thông tin về cuốc đấu tranh cho Công Lý, Hòa Bình và Sự Thật cho Ủy ban Giải Nobel Hòa Bình bên Na Uy.
Chuyện đàn áp, khủng bố, vu không hạ cấp rẻ tiền nhất định không thể lừa dối được nhân dân khắp năm Châu đâu. Và chắc chắn một diều các nhân vật lãnh đạo Cộng sản Việt Nam có đi ra nước ngoài sẽ còn mãi mãi phải chui qua cửa hậu!
Nhà cầm quyền Cộng Sản Việt Nam nên làm công viên xanh cho nhanh, cho đẹp, rồi đưa hai tượng Đức Mẹ sầu bi về Tòa Khâm Sứ và Linh Địa Đức Bà của Giáo Xứ Thái Hà. Hãy mau trả lại Toà Khâm Sứ cho Tòa Giám Mục Hà Nội, và Linh địa Đức Bà cho Giáo Xứ Thái Hà để giáo dân tiếp tục đến cầu nguyện. Đó là hòa bình và công lý. Đó là đối thoại và tôn trọng nhân dân. Nhà nước do dân, bởi dân hay vì dân là ở chỗ biết tôn trọng tài sản và các quyền Tự do của nhân dân. Trả lại để thấy nhà nước là do dân, bởi dân và vì dân thật sự, là biết tôn trọng Công Lý và sự thật. Chớ nhà nước không phải là "công cụ của giai cấp này để đàn áp giai cấp khác" như Engels đã viết.
Đàng sau Đức Tổng Giám Mục Giuse Ngô Quang Kiệt còn có Hội Đồng Giám Mục Việt Nam, còn có trên 7 triệu tín hữu Công Giáo Việt Nam, còn có Giáo Hội Công Giáo Hoàn Vũ trên một tỷ người, có Tòa Thánh Vatican, có Đức Giáo Hoàng vói sức mạnh tinh thần lớn lao. Dù đàn áp dã man Giáo dân thế nào đi nữa cũng không thể giập tắt được Niềm Tin và sự hiệp thông cầu nguyện của các Tin hữu Công Giáo. Bởi vì khi họ đã chấp nhận theo chân Đức Giêsu vác thập giá, chấp nhận cái chết thì họ không còn sợ bất cứ gì nữa, dù là họng súng, công an, dọa nạt, chó nghiệp vụ hay bọn người bất hảo, nghiện ngập đâm thuê chém mướn dưới quyền chỉ huy và điều động của nhà cầm quyền Cộng sản. Mà liệu nhà cầm quyền Cộng Sản có duy trì mãi lực lượng công an ngày đêm canh gác hai Công Viên Xanh ở Giáo Sứ Thái Hà và Tòa Khâm Sứ, cấm ngặt không cho Giáo dân đến cầu nguyện trước con mắt của phóng viên nước ngoài thời thông tin điện tử được mãi không? Trong khi đó Hoàng Sa và Trường Sa lại được bỏ ngỏ cho "Đồng chí Trung Quốc" ra vào chiếm đóng?
Tôi thật sự không thể tưởng tượng đuợc khuôn mặt của Nhà Nước Cộng Sản Việt Nam sẽ ra sao nếu như Ủy ban Giải Nobel Hòa Bình lại trao cho Đức Tổng Giám Mục Giuse Ngô Quang Kiệt của Việt Nam. Khuôn mặt đó tròn hay méo, tôi không chắc. Nhưng có lẽ là dở khóc dở cười.
Ngày 30 tháng 09 năm 2008
Đầu năm 2008, trước cảnh tượng đám đông hàng mấy ngàn người liên tục tụ tập nhau cầu nguyện cho Công Lý và Sự thật ở Toà Khâm Sứ Hà Nội, Thủ tướng CSVN Nguyễn Tấn Dũng đã phải thân hành đến quan sát và một cách nào đó đã hứa hẹn sẽ trả lại Tòa Khâm Sứ cho Giáo Phận Hà Nội. Vậy mà chưa đầy sáu tháng sau (21/09/2008), nhà cầm quyền Cộng Sản Hà Nội đã vội vã đưa lực lượng Công an hùng hậu với chó nghiệp vụ, cùng điều động bọn tội phạm nghiện ngập và những thành phần bất hảo đến đàn áp thẳng tay giáo dân đồng thời hành động cách vội vã việc xây dựng Công viên xanh không hề có sự đồng ý của sở hữu chủ chân chính là Dòng Chúa Cứu Thế Giáo Xứ Thái Hà và Tòa Tổng Giám Mục Hà Nội. Với chủ trương dùng bạo lực để đàn áp, nhà cầm quyền Cộng sản Việt Nam ra lệnh cho lực lượng Công an xử dụng mọi biện pháp dã man. Gần chục Giáo dân bị bắt giam, nhiều phụ nữ bị đánh bầm dập, máu tuôn xối xả dính đầy mặt, nhà báo Mỹ Ben Stocking (AP) bị đánh rách cả da đầu, vết máu bầm cả cổ khiến dư luận truyền thông thế giới phải sửng sốt. Tệ hại và hạ cấp hơn nữa, nhà cầm quyền Cộng sản Việt Nam còn xử dụng cả một hệ thống tuyên truyền của nhà nước, ra lệnh cho bọn bồi bút viết bài vu khống và xuyên tạc trắng trợn lời phát biểu của Đức Tổng Giám Mục Giuse Ngô Quang Kiệt tại phiên họp với Ủy ban Nhân Dân thành phố Hà Nội.
Những sự việc trên đây đã khiến dư luận, thay vì đặt câu hỏi, đã khẳng định một sự thật hiển nhiên rằng: "Đừng tin những gì Cộng sản hứa mà hãy nhìn kỹ những gì Cộng sản làm".
Về bản chất Cộng sản thì nhân dân Việt Nam chẳng lạ gì! Hiệp Định Paris ngày 27-01-1973 là bằng chứng rõ ràng nhất. Cộng Sản Hà Nội và công cụ bù nhìn Mặt Trận Dân Tộc Giải Phóng Miền Nam vừa long trong ký kết Bản Hiệp Định trước Quốc Tế chưa ráo mực thì chúng đã vội xua quân tấn chiếm miền Nam, biến nó thành tờ giấy lộn không hơn không kém và Việt Nam trở thành nhà tù vĩ đại nhất trong lịch sử Dân tộc (không nhân quyền).
Hơn 33 năm về trước họ đã thành công trước con mắt sững sờ của Quốc Tế. Nhưng hơn 33 năm về sau, cuộc đàn áp của CSVN đối với hàng ngàn Giáo dân tụ tập cầu nguyện tại Giáo Xứ Thái Hà và Tòa Khâm Sứ Hà Nội liệu có thành công hay không, thì cần phải coi lại. Đúng vậy. Thời chiến tranh lạnh khi cả Khối Cộng Sản Quốc Tế hậu thuẫn và yểm trợ mạnh mẽ Cộng Sản Bắc Việt trong âm mưu thôn tính Miền Nam với sự phủi tay của Hoa Kỳ thì đâu có gì lạ. Nhưng nay, với tình hình mới khi cả Đế Quốc Cộng Sản từ Đông Âu đến Liên Sô đã thi nhau sụp đổ khiến Cộng sản Việt Nam thay vì tiếp tục hô hào "chống Mỹ cứu Nước", đã phải phải quỳ gối "lạy Mỹ cứu Đảng" thì tình hình đã khác biệt hoàn toàn.
Bề mặt, khi lực lượng Công an, bầy chó nghiệp vụ cùng với những thành phần bất hảo và bọn đâm thuê chém mướn của Đảng Cộng sản được xua đi quấy rối, đánh đập Giáo dân để lập Công Viên Xanh thì hình như Cộng Sản Việt Nam đã thành công bước đầu. Lực lượng Công an canh gác ngày đêm, dùng hàng rào kẽm gai bao quanh khu vực ăn cướp khiến Giáo dân không còn có thể vào Linh địa Đức Bà và Tòa Khâm Sứ cầu nguyện như trước để chúng rảnh tay hành động thành sự đã rồi. Nhưng bề sâu, khi Cộng sản càng ra lệnh cấm Giáo dân tụ tập cầu nguyện thì Giáo dân lại càng làm mạnh, làm lớn hơn. Với lực lượng Công an hùng hậu cộng với chó nghiệp vụ và bọn bất hảo đến hăm dọa, phá thối, Giáo dân vẫn bình tĩnh cầu nguyện coi như không có gì xẩy ra. Đã vậy sự cấm đoán khiến ngưòi ta có cảm tưởng rằng nhà nước đang đổ thêm dầu vào lửa khiến Giáo dân càng đến đông hơn. Các Giáo phận và Giám Mục lên tiếng hiệp thông cầu nguyện nhiều hơn. Cả hải ngoại không phân biệt Tôn giáo đáp ứng lời hiệp thông cầu nguyện cho Giáo Sứ Thái Hà và Tòa Khâm Sứ. Thật không ai bảo ai, tất cả nhờ kỹ thuật thông tin hiện đại, tất cả cảm thấy bức xúc trong lòng trước những bất công mà nhà cầm quyền Cộng sản đã và đang gây ra cho nhân dân Việt Nam và các Tôn giáo, trước sự đàn áp dã man nhân dân và ký giả ngoại quốc. Cho nên tất cả đồng loạt đứng lên hiệp thông cầu nguyện. Hầu như không một nhà thờ nào ở hải ngoại có người Việt Nam lại không có sự hiệp thông cầu nguyện cho Giáo Hội Việt Nam với Kinh Hòa Bình sau mỗi Thánh Lễ. Các Cộng Đồng Người Việt khắp noi trên thế giới từ Bắc Mỹ qua Âu châu đến Úc châu đồng loạt đứng lên tổ chức mít tinh, cầu nguyện, gửi kháng thư cho các Chính phủ và Liên Hiệp Quốc. Nhiều vị dân cử của Hoa Kỳ và các quốc gia đã lên tiếng phản kháng nhà cầm quyền Cộng sản Việt Nam.
Đặc biệt, những vu khống và xuyên tạc của hệ thống thông tin nhà nước Cộng sản về lời phát biểu của Đức Tổng Giám Mục Giuse Ngô Quang Kiệt tại Ủy Ban Nhân Dân thành phố Hà Nội đã khiến dư luận trong và ngoài nước lại càng ủng hộ mạnh mẽ lập trường và phong thái của Đức Tổng nhiều hơn. Tất nhiên Đức Tổng Giám Mục Giuse Ngô Quang Kiệt trở thành mục tiêu cho Cộng sản Việt Nam và hệ thống thông tin nhà nước thi nhau đánh phá. Nhà nước muốn Hội Đồng Giám Mục Việt Nam phải thuyên chuyển Đức Tổng Giám Mục và các Linh Mục Dòng Chúa Cứu Thế Giáo Xứ Thái Hà đi nơi khác. Nhưng Bản Lên Tiếng của Hội Đồng Giám Mục Việt Nam đã làm cho nhà nước Cộng sản vô cùng thất vọng. Bởi vì Hội Đồng Giám Mục đã khẳng định những suy tư, phát biểu cùng hành động của Đức Tổng và các linh mục Thái Hà là hoàn toàn đúng, không trái với Giáo Luật. Hơn nữa, trong Bản Lên Tiếng, Hội Đồng Giám Mục Việt Nam còn nêu ra những tệ nạn bất công trong xã hội: nạn tham nhũng trầm trọng, luật lệ về đất đai còn thiếu sót và nhiều bất công, đạo lý suy đồi, sự thất hứa của nhà nước, thay vì giải quyết qua đối thoại lại dùng bạo lực trước thời đại văn minh. Vân vân. Rõ ràng là việc cầu nguyện cho Hòa Bình, Công Lý và Sự Thật không chỉ nhằm cho Giáo Phận Hà Nội hay dành riêng cho Giáo Xứ Thái Hà mà chung cho cả đất nước Việt Nam khi nhà cầm quyền Cộng sãn đã dùng bạo lực đàn áp, bóc lột gây ra bất công cho nhân dân và các Tôn giáo, khi chiếm dụng tài sản của nhân dân và các Tôn giáo một cách bất hợp pháp.
Dư luận bỗng thấy vai trò của Đức Tổng Giám Mục Giuse Ngô Quang Kiệt nổi bật trong tình hình đấu tranh, không phải bằng bạo lực mà bằng ôn hòa, bất bạo động. Chỉ có sự cầu nguyện cho Công Lý, Hòa Bình và Sự Thật. Chỉ mong muốn có đối thoại trong tình tự dân tộc. Chỉ có sự nhìn nhận sự thật, lẽ phải và nhường nhịn lẫn nhau cho công ích. Chỉ có sự tôn trọng lẫn nhau, giữ lời hứa, không dối trá.
Đức Tổng Giám Mục Giuse Ngô Quang Kiệt với hậu thuẫn mạnh mẽ của Hội Đồng Giám Mục Việt Nam hiển nhiên là người đứng mũi chịu sào, tất nhiên là Ngài phải cầu nguyện nhiều nhất, chịu đựng nhiều nhất, bị đả kích và vu khống nhiều nhất. Hàng hàng lớp lớp giáo dân trong lẫn ngoài nước nối tiếp nhau sau lưng Đức Tổng trong sự hiệp thông cầu nguyện. Cứ thế tiến lên không lùi. Nhà nước có thể mang xe tăng, vũ khí đến đàn áp và san bằng Giáo Xứ Thái Hà và Tòa Khâm Sứ, kể cả Tòa Tổng Giám Mục Hà Nội. Giáo dân có thể bị bắn gục, Đức Tổng Giám Mục có thể bị bắt cóc, thủ tiêu. Máu Giáo dân có thể đổ chan hòa. Nhưng lời kêu gọi thông thiết nhà cầm quyền Cộng Sản phải tôn trọng Công Lý và Sự Thật không im tiếng. Sự hiệp thông cầu nguyện không bao giờ ngưng.
Tiếng kêu Dân Oan khắp nước bị mất đất, mất nhà, mất tài sản do sự đàn áp, bóc lột của Cộng Sản không thể bị giập tắt mà nó sẽ bùng lên mạnh mẽ. Thế giới sẽ không ngồi yên chứng kiến cảnh đàn áp dã man của nhà cầm quyền Cộng Sản Việt Nam đối với Giáo dân và các Dân oan khắp cả nước. Chính trong bối cảnh đó, các tổ chức quốc tế lại càng quan tâm đến tình hình Việt Nam hơn. Người ta sẽ đánh giá ai là người có Chính Nghĩa. Ai là người đấu tranh thật sự vì Hòa Bình và Công Lý. Chế độ nào đã dùng bạo lực để đàn áp nhân dân và các Tôn giáo? Nếu như Ủy ban Giải Nobel từng quan sát, nghiên cứu tường tận tình hình tại Ba Lan, Miến Điện và Nam Phi để trao Giải Nobel Hòa Bình cho lãnh tụ Công Đoàn Đoàn Kết Lech Walesa của Ba Lan, cho bà Aung San Suu Kyi của Miến Điện, và cho Tổng Giám Mục Desmond Tutu của Nam Phi trước đây thì nay Ủy ban Giải Nobel Hòa Bình cũng đã quan sát và nghiên cứu tình hình ở Việt Nam mà khuôn mặt nổi bật nhất hiện nay là Đức Tổng Giám Mục Giuse Ngô Quang Kiệt.
Với tình hình hiện nay tại Việt Nam thì tôi nghĩ nhà cầm quyền Cộng Sản Việt Nam thực sự là đang chuẩn bị giải Nobel Hòa Bình cho Đức Tổng Giám Mục Giuse Ngô Quang Kiệt rồi đấy. Tôi đã thông báo tình hình Việt Nam cho Văn Bút Quốc Tế về những đàn áp Nhân quyền, Tôn giáo và họ rất quan tâm. Tôi tiếp tục gửi các thông tin về Việt Nam, nhất là vụ Giáo Xứ Thái Hà, và Tòa Khâm Sứ, cùng những đàn áp quyền Tự do Ngôn luận, Tự do Tín ngưỡng cho Văn Bút Quốc Tế. Tôi cũng sẽ gửi đến Ủy ban Giải Nobel Hòa Bình những thông tin về tình hình và các nhân vật đấu tranh cho Hòa Bình và Công Lý tại Việt Nam. Tôi xin đề nghị bất cứ ai, bất cứ tổ chức hay hội đoàn nào cũng có thể gửi các thông tin về cuốc đấu tranh cho Công Lý, Hòa Bình và Sự Thật cho Ủy ban Giải Nobel Hòa Bình bên Na Uy.
Chuyện đàn áp, khủng bố, vu không hạ cấp rẻ tiền nhất định không thể lừa dối được nhân dân khắp năm Châu đâu. Và chắc chắn một diều các nhân vật lãnh đạo Cộng sản Việt Nam có đi ra nước ngoài sẽ còn mãi mãi phải chui qua cửa hậu!
Nhà cầm quyền Cộng Sản Việt Nam nên làm công viên xanh cho nhanh, cho đẹp, rồi đưa hai tượng Đức Mẹ sầu bi về Tòa Khâm Sứ và Linh Địa Đức Bà của Giáo Xứ Thái Hà. Hãy mau trả lại Toà Khâm Sứ cho Tòa Giám Mục Hà Nội, và Linh địa Đức Bà cho Giáo Xứ Thái Hà để giáo dân tiếp tục đến cầu nguyện. Đó là hòa bình và công lý. Đó là đối thoại và tôn trọng nhân dân. Nhà nước do dân, bởi dân hay vì dân là ở chỗ biết tôn trọng tài sản và các quyền Tự do của nhân dân. Trả lại để thấy nhà nước là do dân, bởi dân và vì dân thật sự, là biết tôn trọng Công Lý và sự thật. Chớ nhà nước không phải là "công cụ của giai cấp này để đàn áp giai cấp khác" như Engels đã viết.
Đàng sau Đức Tổng Giám Mục Giuse Ngô Quang Kiệt còn có Hội Đồng Giám Mục Việt Nam, còn có trên 7 triệu tín hữu Công Giáo Việt Nam, còn có Giáo Hội Công Giáo Hoàn Vũ trên một tỷ người, có Tòa Thánh Vatican, có Đức Giáo Hoàng vói sức mạnh tinh thần lớn lao. Dù đàn áp dã man Giáo dân thế nào đi nữa cũng không thể giập tắt được Niềm Tin và sự hiệp thông cầu nguyện của các Tin hữu Công Giáo. Bởi vì khi họ đã chấp nhận theo chân Đức Giêsu vác thập giá, chấp nhận cái chết thì họ không còn sợ bất cứ gì nữa, dù là họng súng, công an, dọa nạt, chó nghiệp vụ hay bọn người bất hảo, nghiện ngập đâm thuê chém mướn dưới quyền chỉ huy và điều động của nhà cầm quyền Cộng sản. Mà liệu nhà cầm quyền Cộng Sản có duy trì mãi lực lượng công an ngày đêm canh gác hai Công Viên Xanh ở Giáo Sứ Thái Hà và Tòa Khâm Sứ, cấm ngặt không cho Giáo dân đến cầu nguyện trước con mắt của phóng viên nước ngoài thời thông tin điện tử được mãi không? Trong khi đó Hoàng Sa và Trường Sa lại được bỏ ngỏ cho "Đồng chí Trung Quốc" ra vào chiếm đóng?
Tôi thật sự không thể tưởng tượng đuợc khuôn mặt của Nhà Nước Cộng Sản Việt Nam sẽ ra sao nếu như Ủy ban Giải Nobel Hòa Bình lại trao cho Đức Tổng Giám Mục Giuse Ngô Quang Kiệt của Việt Nam. Khuôn mặt đó tròn hay méo, tôi không chắc. Nhưng có lẽ là dở khóc dở cười.
Ngày 30 tháng 09 năm 2008