KÍNH VIẾNG THÁNH ĐỊA ĐỨC MẸ HẰNG CỨU GIÚP TẠI HÀ NỘI

Ngày 29.07.2008, tôi được cha Giuse Nguyễn Văn Thật Phó Bề trên DCCT Hà Nội mời tôi ra thủ đô thăm Đức Hồng Y Phaolô Phạm Đình Tụng, người bạn học cùng lớp với tôi trong Học viện Thần học năm xưa ở Thái Hà Ấp, thăm anh em DCCT Hà Nội, kính viếng thánh địa Đức Mẹ Hằng Cứu Giúp tại Thái Hà và ủng hộ tinh thần đấu tranh cho công lý và hoà bình của Giáo xứ Thái Hà.

Tôi đến Hà Nội bằng đường hàng không vào khoảng 15 giờ. Khi xe taxi đưa chúng tôi tới cổng nhà thờ Thái Hà tôi hết sức xúc động vì được đặt chân đến mảnh đất vốn rộng lớn và thánh thiêng mà tôi đã ở trong 7 năm khi còn là tập sinh trong Tập viện và sinh viên trong Học viện của Nhà Dòng Chúa Cứu Thế trong những năm 1943-1950.

Mặc dù từ ngày cộng sản chiếm Miền Nam năm 1975, tôi đã ra Bắc nhiều lần, nhưng mỗi lần về lại Thái Hà tôi vẫn xúc động. Xúc động vì đây là nơi tôi đã được đào tạo nên tu sĩ và linh mục hồi 60 năm trước, đây là nơi bao nhiêu thế hệ anh em DCCt chúng tôi đã đi qua và nay đã về với Chúa trong đó có cha Giuse Vũ Ngọc Bích, Giuse Trần Hữu Thanh là những người thầy của tôi, có cha Giuse Nguyễn Thế Thuấn người anh em cùng lớp với tôi ở đây cũng như khi di du học bên Rôma, người đã bị cộng sản bắn chết khi ngài đang phục vụ tuần thánh ở Di Linh năm 1975. Tôi gặp lại mảnh đất các cha DCCT Canada đã có công khó chắt chiu tiền bạc của giáo dân Canada dâng cúng để mang sang đây, xây dựng nhà thờ, tu viện, học viện đào tạo những thanh niên muốn phục vụ Giáo Hội và phục vụ đất nước Việt Nam, góp phần giúp dân tộc Việt Nam đón nhận Tin mừng.

Lúc 18 giờ 30, tôi cùng quý cha trong tu viện Thái Hà đồng tế cầu nguyện cho Giáo Hội Việt Nam, cho giáo dân Hà Nội, cách riêng cho giáo dân Thái Hà. Trong lời chia sẻ tôi đề cao niềm tin can đảm của anh chị em giáo dân và của các tu sĩ ở đây, những người đã tranh đất không mệt mỏi cho công lý bất chấp sự đe doạ, áp lực, phiền nhiễu của cộng sản trong nhiều năm qua, đặc biệt trong mấy tháng gần đây.

Sau thánh lễ, tôi theo giáo dân trong nhà thờ đi sang cầu nguyện bên khu đất mà cộng sản đang có ý cướp đọat của tu viện. Tôi cảm thấy xúc động khi đi thấy mọi người đàn ông đàn bà người lớn trẻ em tay cầm hương nến theo thánh giá bình tĩnh nghiêm trang tiến đến cạnh khu đất mà cộng sản đã chiếm dụng trái phép và đang có ý cướp đoạt vĩnh viễn. Chúng tôi đi ngang qua đền Thánh Giêrađô mà nghe nói cộng sản cũng đang có quyết định thu hồi rồi đi qua ngôi tu viện cũ tôi từng ở trong giai đọan quan trọng nhất của tiền trình đào tạo làm tu sĩ và linh mục. Tu viện này nay được dùng làm bệnh viện Đống Đa.

Chúng tôi tiến đến mảnh đất nhà nước cướp đoạt và trao cho công ty may mặc. Tôi thấy các cụ bà chăng lều bên cạnh khu đất bất kể nắng mưa, nóng lạnh để bảo vệ khu đất của Mẹ. Trên tường bao khu đất chúng tôi thấy giáo dân treo đầy thánh giá, ảnh tượng Chúa Giêsu và Đức Mẹ. Cả một đoạn đường dài lung linh nến sáng và ngát mùi hương hoa do các phụ nữ ở đây chăm sóc. Tôi không cầm được nước mắt. Sau khi cầu nguyện, tôi đã nói với cộng đoàn trên Phố Đức Bà là nơi đây ngày xưa tôi cùng các anh em đã học tập, rèn luyện và phục vụ. Thế mà nay đã bị chiếm dụng chỗ thành bệnh viện, chỗ thành xí nghiệp sản xuất, chỗ đã bỏ hoang mà nghe nói chỗ này đã được bán cho các tư nhân. Tôi không còn thấy cái sân bóng và hồ bơi cùng các dãy nhà chăn nuôi, nhà kho. Cái hội quán to lớn dùng làm nơi sinh họat chính của Giáo xứ thì nay chỉ còn một phần và được dùng làm văn phòng của cái công ty may mặc.

Tôi nói với các anh chị em trên Phố Đức Bà rằng trên khu đất chúng ta đang thấy đây chắc chắn, nếu cộng sản không chiếm dụng thì đã có một thánh đường khang trang kính Đức Mẹ Hằng Cứu Giúp. Cho đến nay ai đến Thái Hà cũng thấy, ngôi nhà thờ hiện nay chỉ là một nhà nguyện được tạm thời dùng làm nhà thờ cho giáo dân trong khi chờ đợi làm một ngôi nhà thờ chính thức trên khu đất đang bị cướp đây. Tiếc rằng dự án làm nhà thờ đang được triển khai thì cộng sản tới chiếm mất phần đất để xây dựng thánh đường này để làm kinh tế, cái thứ kinh tế chỉ phục vụ người giàu có chức quyền chứ dân nghèo chẳng được hưởng gì mà chỉ có ngày một mất thêm.

Hôm sau, cha Phó Bề trên đưa tôi đi xem lại mảnh đất hơn 60 nghìn thước vuông trước đây của Tu viện và giáo xứ Thái Hà mà nay chỉ cho khoảng 2700 thước vuông, như cha Phó Bề trên nói. Hầu hết nhà đất trong một khu vực rộng lớn chiều hơn 400 m chiều hơn 150 m nay đã bị cộng sản cướp đọat và còn lại phần nào cộng sản đang muốn cướp đoạt thêm nữa khiến tu viện và nhà thờ nay chỉ còn là khoảng đất bé tý tẹo lọt thỏm vào các nhà dân và hàng chục các cơ quan, tổ chức của cộng sản. Còn lại một phần chính quyền cộng sản chưa chiếm dụng nhưng nay lại không công nhận quyền quản lý và sử dụng của Giáo xứ và đang có ý chiếm đoạt nốt. Giáo xứ Thái Hà đất tranh đòi đất thì mới đây chính quyền trả lời rằng căn cứ vào nghị quyết 23 gì đấy của Quốc hội, Giáo xứ không được đặt vấn đề đòi lại tài sản mà nhà nước đã chiếm từ năm 1991 về trước. Đó thật là luật rừng. Chính quyền cộng sản chẳng biết công lý là gì và lòng tham lam của họ là vô đáy.

Đứng nhìn khu nhà đất ở Thái Hà bị chiếm dụng, tôi nhớ đến các nhà thờ và tu viện của DCCT Việt Nam chúng tôi bị cộng sản đã cướp đọat ở Nam Định, Nha Trang, Huế, Thủ Đức, Sài Gòn, Đà Lạt, Đồng Nai, Vũng Tàu, Quảng Ngãi, etc. Trong mấy chục năm qua còn bao nhiêu vụ vu oan giá họa để cướp nhà đất tài sản của các dòng tu, các tôn giáo. Điển hình như biến cố “5 tu viện ở Thủ Đức” hồi năm 1978 khiến các dòng tu lớn ở Sài Gòn như Phanxicô, Chúa Cứu Thế, Don Bosco, Biển Đức, La San đều mất các cơ sở đào tạo rộng lớn và nhiều anh em phải đi tù oan. Tôi thấy lòng tham của cộng sản là vô đáy và bản chất của cộng sản là bất chấp đạo lý.

Tưởng những biến cố đau thương và bất công chỉ là chuyện của 30 năm hay 50 năm trước nhưng không, đấy vẫn là chuyện đang tiếp tục diễn ra. Tôi nhớ đến các vụ cướp đất gần đây mà tôi biết như vụ cướp đất Dòng Vinh Sơn ở đường Nguyễn Thị Diệu, Sài Gòn 3 để làm vũ trường, vụ cướp đất của các nữ tu Dòng Phaolô Vĩnh Long để làm khách sạn, vụ cướp đất của các nữ tu Dòng Phaolô Sài Gòn ở Bảo Lộc để làm sân golf, etc.

Trước tình trạng bất công và dã man đó, một lần nữa tôi lên án chế độ cộng sản Việt Nam bất chấp nhân quyền, đã xâm phạm quyền lợi của các cá nhân, các đoàn thể, đặc biệt là các đoàn thể tôn giáo, etc. Do đó, như nhiều người có thiện chí muốn xây dựng một xã hội dân chủ, công bằng và văn minh, tôi thấy cuộc tranh đấu cho nhân quyền, cho công lý và hoà bình phải được tiếp tục và mở rộng khắp nơi với quy mô ngày càng rộng lớn hơn, mạnh mẽ hơn trên đất nước này, để làm chứng cho các giá trị của Kitô giáo về tình thương và công lý, về hoà bình và tự do và để nói lên tiếng nói của lương tâm con người./.

Hà Nội, ngày 1.8.2008 lễ Thánh Anphongsô - Tổ phụ DCCT