Benedict Rogers là Giám đốc cao cấp của Fortify Rights, đồng sáng lập và Chủ tịch của Hương Cảng Watch, và là tác giả của cuốn sách “The China Nexus: Thirty Years In and Around the Chinese Communist Party's Tyranny” (Mối liên hệ với Trung Quốc: Ba mươi năm trong và xung quanh chế độ chuyên chế của Đảng Cộng sản Trung Quốc).
Nhân Lễ Thánh Stêphanô, vị Tử Đạo Tiên Khởi, vào ngày 26 Tháng Mười Hai, ông vừa có bài viết nhan đề “Jimmy Lai should be recognised as a martyr”, nghĩa là “Jimmy Lai nên được công nhận là một vị tử đạo”.
Ở tuổi 78, mắc bệnh tiểu đường và sức khỏe ngày càng suy yếu, bất kể mức án chính xác mà thẩm phán tuyên là bao nhiêu năm, trên thực tế nó có thể tương đương với án tù chung thân – trừ khi cộng đồng quốc tế hành động để bảo đảm việc phóng thích ông.
Vì ông Lai là công dân Anh và là người Công Giáo, nên có hai nhà lãnh đạo hơn ai hết có trách nhiệm yêu cầu trả tự do cho ông: Thủ tướng Anh Sir Keir Starmer và Đức Giáo Hoàng Lêô XIV. Đức Giáo Hoàng Lêô ít nhất đã gửi một thông điệp mang tính biểu tượng bằng cách gặp gỡ vợ và con gái ông Lai gần đây. Keir Starmer đã lên án phán quyết. Nhưng cả hai vị giờ đây phải cùng nhau hợp lực để huy động thế giới giải phóng ông Lai.
Hôm thứ Hai, ngày 15 tháng 12, Jimmy Lai – một doanh nhân, nhà kinh doanh truyền thông và nhà hoạt động dân chủ vô cùng thành đạt – đã bị kết tội hai tội danh âm mưu thông đồng với các thế lực nước ngoài và một tội danh âm mưu xuất bản các cơ quan truyền thông kích động nổi loạn.
Mặc dù phán quyết này có thể dự đoán được, nhưng nó là một trong những vụ án oan sai nghiêm trọng nhất thời đại chúng ta. Ông bị kết tội trong một phiên tòa giả mạo và không công bằng, do một thẩm phán có thành kiến chính trị, tại một phiên tòa bất hợp pháp, hoạt động trong một chế độ cảnh sát đàn áp cực kỳ nặng nề.
Vậy những cáo buộc này có nghĩa là gì? Như luật sư Caoilfhionn Gallager KC, nhà lãnh đạo nhóm pháp lý quốc tế của ông, đã nói rất đúng, ông Lai đã bị kết tội âm mưu thực hiện hoạt động báo chí, âm mưu thảo luận chính trị với các chính trị gia và âm mưu thảo luận nhân quyền với những người bảo vệ nhân quyền. Nói tóm lại, ông đã bị truy tố và bỏ tù vì quan điểm và niềm tin của mình.
Trong bản án dài 855 trang, tôi nằm trong số những “thế lực nước ngoài” mà ông Lai bị cáo buộc “thông đồng”. Rõ ràng, tên tôi được nhắc đến ít nhất 95 lần.
Tôi thực sự đã có vinh dự được quen biết ông Lai – và gia đình tuyệt vời của ông – trong gần một thập niên, và đã gặp gỡ ông nhiều lần tại Luân Đôn, Đài Loan và New York. Chúng tôi cũng thường xuyên liên lạc qua điện thoại và WhatsApp, tôi đã tham gia chương trình podcast của ông, phỏng vấn ông cho một loạt video trên YouTube mà tôi thực hiện, và viết một chuyên mục hàng tuần cho phiên bản trực tuyến tiếng Anh của tờ báo Apple Daily của ông.
Nhưng chủ đề các cuộc trò chuyện của chúng tôi là gì? Về cơ bản, chúng thường xoay quanh năm chủ đề chính: Cuộc sống ở Hương Cảng; tự do và dân chủ; báo chí; gia đình và bạn bè; và đức tin Công Giáo chung của chúng tôi.
Trong bất kỳ xã hội lành mạnh, tự do và cởi mở nào, đây sẽ là những chủ đề bình thường, vô hại và hầu như không gây tranh cãi. Nhưng bằng cách nào đó, ở Hương Cảng hiện nay, những cuộc trò chuyện của tôi với ông Lai, cũng như những cuộc đối thoại của ông ấy với những người nước ngoài khác, lại bị coi là vi phạm Luật An ninh Quốc gia hà khắc của Hương Cảng – mặc dù phần lớn các cuộc trò chuyện này diễn ra trước khi luật đó được ban hành.
Ông Lai đã bị giam giữ 5 năm, bị biệt giam hơn 1.800 ngày, bị cấm tiếp xúc với ánh sáng tự nhiên, chỉ được phép tập thể dục chưa đến một giờ mỗi ngày, bị từ chối quyền được chăm sóc y tế độc lập theo lựa chọn của mình, bị từ chối quyền được chọn luật sư đầu tiên và bị cấm rước lễ.
Những lời lẽ lăng mạ này thật kinh khủng.
Như con gái ông, Claire Lai, đã mô tả gần đây trong cuộc phỏng vấn công khai đầu tiên của mình trên EWTN, trong những lần đến thăm cha trong tù, cô nhận thấy ông sụt cân nghiêm trọng, da khô và móng tay bị rụng.
Ông ấy cũng đang mắc bệnh tim và nhiễm trùng cơ. Trong một bài bình luận gần đây trên tờ Washington Post, Claire đã mô tả cha mình là “đang ngày càng gầy yếu”.
Tháng 9 vừa qua, con trai ông Lai, Sebastien, cùng với đội ngũ luật sư quốc tế của mình đã đệ trình một lời kêu gọi khẩn cấp mới lên Liên Hiệp Quốc và các chuyên gia của tổ chức này, nhấn mạnh nguy cơ nghiêm trọng và cận kề đối với tính mạng của ông Lai do việc giam giữ ông kéo dài.
Tuy nhiên, giữa bóng tối ấy là minh chứng phi thường về đức tin Công Giáo của ông Lai, điều vô cùng quan trọng đối với con người ông.
Ông cải đạo sang Công Giáo năm 1997, được rửa tội và gia nhập Giáo hội bởi vị giám mục dũng cảm của Hương Cảng, Hồng Y Giuse Trần Nhật Quân, với William McGurn, một biên tập viên và nhà bình luận cao cấp của tờ Wall Street Journal và là cựu người viết diễn văn cho tổng thống Mỹ, làm cha đỡ đầu của ông.
Từ đó, đức tin của ông được củng cố và nuôi dưỡng bởi người vợ tận tụy và mộ đạo Teresa. Ngay cả trong những năm trước khi bị bắt và bỏ tù, đức tin đã là nền tảng cho cuộc đấu tranh vì tự do và dân chủ của ông.
Tôi nhớ nhiều bữa trưa và bữa tối với Jimmy, Teresa và gia đình họ, trong đó cuộc trò chuyện diễn ra sôi nổi từ dân chủ đến các vị thánh, từ chính trị đến thần học, và từ hoạt động vận động và báo chí đến tâm linh và tôn giáo.
Bản thân tôi đã trở thành người Công Giáo vào năm 2013, được truyền cảm hứng và được tiếp nhận vào Giáo hội bởi người bạn của tôi, Đức Hồng Y Charles Bo của Miến Điện. Khi tôi gặp Jimmy và gia đình anh ta lần đầu tiên vào năm 2017, ngay sau khi tôi bị từ chối nhập cảnh vào Hương Cảng, chúng tôi đã có một cuộc trò chuyện ngắn về hoàn cảnh bị trục xuất của tôi, nhưng nhanh chóng chuyển sang những câu chuyện về sự chuyển đổi tôn giáo của mỗi người.
Trong tù, dù thân thể Jimmy phải chịu nhiều đau đớn, nhưng tâm hồn anh vẫn mạnh mẽ. Anh đã dành phần lớn năm năm qua để đọc sách và cầu nguyện.
Claire xác nhận với tôi rằng ông ấy đã đọc lại tác phẩm Summa Theologica của Thánh Thomas Aquinas, cũng như các tác phẩm của Thánh John Henry Newman, đặc biệt là An Essay in Aid of a Grammar of Dissent. Các tác phẩm của Thánh Augustinô cũng là một trong những tác phẩm ông ấy yêu thích, cùng với các cuốn tiểu sử về Đức Giáo Hoàng Bênêđíctô 16 XIV của Peter Seewald và các cuốn sách của George Weigel về Giáo hoàng Thánh Gioan Phaolô Đệ Nhị. Trong số các vị thánh, ngoài những vị đã được đề cập, sự khiêm nhường, lòng tin tưởng và tình yêu thương như trẻ thơ dành cho Chúa mà Thánh Thérèse de Lisieux thể hiện đã tiếp thêm sức mạnh cho ông ấy.
Jimmy cũng vẽ và tô màu trong phòng giam của mình. Cho đến nay tôi chưa từng tiết lộ điều này, nhưng tôi có một bức tranh vẽ Chúa Giêsu trên thập giá của anh ta treo trên tường nhà. Bức tranh được lén đưa ra khỏi nhà tù vài năm trước và được tặng cho tôi, đó là một vinh dự vô cùng lớn. Tôi nhìn nó mỗi sáng khi thức dậy, và nó khiến tôi cầu nguyện cho Jimmy và ngợi khen Chúa.
Theo Claire, mỗi lần cô đến thăm cha mình trong tù, họ đều kết thúc bằng lời cầu nguyện. “Ngay cả khi tôi đến thăm cùng chú tôi, người theo thuyết bất khả tri, và ngay cả khi tôi đến cùng một trong những người anh em cùng cha khác mẹ mà bố tôi đang khuyến khích cải đạo, chúng tôi đều cầu nguyện,” cô ấy nói với tôi.
Vậy nên, cuộc đời của Jimmy Lai không chỉ xoay quanh sự giàu có và kinh doanh. Nó cũng không chỉ là cuộc đời của ngành xuất bản, biểu tình và chính trị. Đó là một cuộc đời dựa trên đức tin, bắt nguồn từ lòng can đảm và niềm tin vững chắc, và thấm đẫm trong lời cầu nguyện.
Mỗi lần gặp gỡ hay trò chuyện với Jimmy, tôi chưa bao giờ cảm thấy mình đang nói chuyện với một tỷ phú – mặc dù thực tế đúng là vậy và tôi vô cùng kính trọng ông ấy.
Khi tôi đến thăm nhà ông ở Đài Loan và căn nhà của ông ở Luân Đôn, chúng đều thoải mái nhưng cũng ấm cúng và đẹp đẽ; không hề xa hoa – và điều đó thể hiện chính con người ông. Ông đã trải qua một hành trình từ tuổi thơ đói kém ở Trung Quốc, bao gồm cả việc trốn trên một con tàu đến Hương Cảng, đến cuộc sống của một đứa trẻ lao động, rồi trở thành một doanh nhân vô cùng thành công, và sau đó từ tỷ phú trở thành tù nhân – một câu chuyện từ nghèo khó đến giàu có rồi lại trở về nghèo khó.
Nếu bạn muốn hiểu rõ hơn về câu chuyện của ông ấy, hãy đọc cuốn tiểu sử xuất sắc của Mark Clifford, The Troublemaker, và xem bộ phim tài liệu The HongKonger của Viện Acton.
Tôi hy vọng mình sẽ gặp lại Jimmy. Trong suốt bài viết này, đôi khi tôi gọi ông ấy là ông Lai, vì sự tôn trọng. Nhưng thực tế là ông ấy sẽ mãi mãi là Jimmy đối với tôi – người đàn ông mà tôi trò chuyện hàng tuần, về đức tin, về gia đình và về tự do. Một người đàn ông mà tôi cầu nguyện mỗi ngày, và một người đàn ông mà tôi chỉ gọi là Jimmy.
Hãy cầu nguyện cho anh ta. Hãy cầu nguyện cho gia đình dũng cảm và trung thành của anh ta. Và hãy tham gia chiến dịch #FreeJimmyLai.
Source:Catholic Herald