Đức Ông Charles Pope, là cha tổng đại diện của tổng giáo phận Washington DC, và phụ trách một lớp Kinh Thánh tại Quốc Hội Hoa Kỳ. Ngài đã viết một cuốn sách có nhan đề “200 Questions and Answers On the Catholic Faith”, nghĩa là “200 câu hỏi và những câu trả lời về đức tin Công Giáo”.

Chúng tôi sẽ lần lượt dịch ra tiếng Việt toàn bộ cuốn sách này.

Câu hỏi thứ 15: Thưa cha, nếu con có thể cầu nguyện với Chúa về bất cứ điều gì con muốn, thì tại sao lại cầu nguyện với các thánh và Đức Mẹ Maria và yêu cầu các vị cầu nguyện cho con? Nếu Chúa Giêsu ở trên đường dây chính, và chúng ta có thể nói chuyện trực tiếp với Ngài, tại sao lại chọn đường dây thứ hai?

Nếu bạn có thể làm cả hai thì sao? Không phải là loại cầu nguyện này loại trừ loại cầu nguyện khác.

Câu hỏi của bạn có thể áp dụng cho nhiều tình huống. Tại sao tôi lại yêu cầu bạn cầu nguyện cho tôi? Hoặc, tại sao tôi thường nói với ai đó, “Tôi sẽ cầu nguyện cho bạn!” Và tại sao Kinh thánh kêu gọi chúng ta cầu nguyện cho nhau (ví dụ Ê-phê-sô 6:18)? Tại sao Thánh Phaolô lại yêu cầu những người khác cầu nguyện cho ngài (ví dụ Rô-ma 15:31)?

Cả hai dòng đều quan trọng và Kinh thánh đều đề cao cả hai hình thức cầu nguyện.

Đôi khi Chúa muốn trả lời chúng ta trực tiếp; đôi khi Người trả lời thông qua lời cầu nguyện của người khác. Trong tiệc cưới Cana (Ga 2:1ff), mặc dù Chúa Giêsu chắc chắn biết nhu cầu về rượu của đôi uyên ương, nhưng Người đã bí ẩn chọn để mẹ Người quyết định. Vậy tại sao không cầu nguyện theo cả hai cách và để Chúa quyết định?

Câu hỏi thứ 16: Giáo Hội Công Giáo dạy rằng Thánh Phêrô được trao quyền tối thượng trong số các tông đồ, nhưng Thánh Phêrô coi mình là “đồng trưởng lão” và do đó, không coi mình là người vượt trội hơn các tông đồ khác. Vậy thì tại sao các giáo hội địa phương không được lãnh đạo bởi nhiều trưởng lão?

Văn bản mà bạn trích dẫn là 1 Pet 5:1, trong đó Thánh Phêrô khuyên các nhà lãnh đạo của Hội thánh hãy là những người chăn chiên sốt sắng. Nhưng điều bạn thấy là sự tương đương thật ra chỉ là tình anh em.

Ví dụ, khi Đức Tổng Giám Mục của tôi viết thư cho các linh mục, ngài bắt đầu bằng câu: “Các anh em Linh mục thân mến…” Bây giờ, Đức Tổng Giám Mục là một linh mục, và chia sẻ điều đó như một người anh em, với tất cả các linh mục của giáo phận này. Nhưng lời chào của ngài không phải là lời tuyên bố rằng không có sự khác biệt, hoặc ngài không có thẩm quyền đối với chúng tôi với tư cách là Tổng Giám mục.

Trong lá thư bạn trích dẫn, Thánh Phêrô bắt đầu bằng cách viết về chính mình, Phêrô, một Tông đồ của Chúa Giêsu Kitô. Do đó, quan điểm của bạn rằng ngài chỉ nghĩ về bản thân mình như một trưởng lão trong số các trưởng lão khác dường như không được ủng hộ.

Hơn nữa, lập trường của Giáo Hội Công Giáo về quyền tối thượng của Thánh Phêrô không tăng hay giảm dựa trên một văn bản. Giáo lý của chúng ta dựa trên một số văn bản nền tảng và cả Thánh truyền.

Vì vậy, chúng ta thấy rằng Chúa Kitô đã chọn Phêrô và gọi ngài là “Đá”, trao cho ngài chìa khóa của Vương quốc thiên đàng, một dấu hiệu của thẩm quyền đặc biệt (Mat 16:19). Ngài cũng giao cho Phêrô vai trò đặc biệt là hợp nhất các tông đồ khác, khi ma quỷ sàng lọc họ như lúa mì (Lc 22:31-‐32). Phêrô cũng được Chúa Giêsu chọn ở bờ hồ và bảo “Hãy chăn dắt chiên của Ta” (Ga 21).

Trong Sách Tông Đồ Công Vụ, chúng ta thấy Thánh Phêrô sống chức vụ mà Chúa Kitô đã giao cho ngài. Ngài luôn được liệt kê đầu tiên trong số các Tông đồ. Ngài rao giảng bài giảng đầu tiên. Ngài triệu tập các anh em và chỉ đạo việc thay thế Giuđa. Ngài thực hiện phép lạ đầu tiên, tuyên án Ananias và Sapphira, được Thánh Linh dẫn dắt để làm phép Rửa Tội cho những người ngoại bang đầu tiên và chủ trì Công đồng Giêrusalem, mang lại sự thống nhất cho các cuộc thảo luận chia rẽ của công đồng.

Không chỉ dựa vào truyền thống Kinh thánh rộng lớn, Giáo Hội Công Giáo còn dựa trên sự hiểu biết của mình về chức vụ của Phêrô trên lời chứng rộng rãi và nhất quán của các Giáo phụ và các nhân chứng khác về thực hành của Kitô giáo cổ đại. Những nguồn này chứng thực rằng Thánh Phêrô và những người kế vị ngài đã được ban cho phẩm giá đặc biệt. Quyền cai trị toàn thể Giáo hội của họ theo cách độc đáo và riêng biệt được xác nhận bởi những nguồn này.