“Mỗi lần các ngươi làm như thế cho một trong những anh em bé nhỏ nhất của Ta, tức là các ngươi đã làm cho chính Ta vậy” ( Mt 25:40)

Cho kẻ đói ăn, cho người khát uống, cho khách đỗ nhà, cho kẻ rách rưới ăn mặc, và thăm viếng người bệnh và người bị giam cầm, mỗi việc đều tượng trưng cho một loại chữa lành mà Chúa Giêsu ban cho chúng ta, và thông qua chúng ta, cho tất cả mọi người. Ngay cả khi chúng ta không đích thân trải nghiệm những điều này theo nghĩa đen, thì tất cả chúng ta đều trải nghiệm sự đói khát về mặt tinh thần, sự cô đơn và cô lập, sự xấu hổ trần trụi về tội lỗi của chúng ta, bệnh tật về mặt tinh thần và sự trống rỗng bên trong, hoặc bị giam cầm bởi những thói quen và lựa chọn tồi tệ của chúng ta.

Khi chúng ta vươn tới một ai đó đang cần, thì chúng ta sẽ gặp Chúa Giêsu bị đóng đinh trần truồng. Bị lôi ra khỏi phòng giam, thân thể bị bầm dập và bị treo trên thập tự giá, Chúa Giêsu kêu lên, “Ta khát” (Jn 19:28). Mọi nhu cầu của con người mà chúng ta có, Chúa Giêsu cũng đã cảm nhận. Khi bạn vươn tới người khác, bằng những lời tử tế, lòng hiếu khách, sự hào phóng của bạn, hoặc đơn giản là sự hiện diện của bạn, bạn ôm Chúa Giêsu bị bầm dập trong vòng tay của bạn - giống như Đức Maria.

Và cũng như Thánh Phaolô vui mừng trong đau khổ của mình vì Giáo hội, biết rằng nó lấp đầy những gì còn thiếu trong những đau khổ của Chúa Kitô (Cl 1:24), chúng ta cũng có thể trở thành biểu tượng của Chúa Giêsu bị đóng đinh vì những người chúng ta phục vụ. Trong những hành động yêu thương đơn giản của chúng ta, họ nhìn xuyên qua chúng ta đến Thập giá, ngay cả khi họ không biết điều đó.

Họ trở thành Chúa Giêsu hiện diện với chúng ta; chúng ta trở thành Chúa Giêsu hiện diện với họ. Chúng ta biết rằng chúng ta không thể giúp đỡ tất cả mọi người, nhưng chúng ta có thể chú ý đến sự thúc giục của Chúa, sẵn sàng đáp lại khi Người gọi chúng ta.

Lạy Chúa, hôm nay, xin tỏ mình ra cho con qua những người đói khát, xa lạ, trần truồng, đau yếu hay bị giam cầm, và tỏ mình Chúa ra cho họ khi con vươn tay ra. Amen.