Anthony Esolen, trên The Catholic Thing, ngày 11 tháng 2 năm 2025, thuật câu chuyện sửa mái nhà để đưa tới chủ đề bi quan: các phá hoại từ bên trong Giáo Hội:
Một trong những người hàng xóm của chúng tôi ở Canada, nơi chúng tôi sống trong một phần của năm, đang nghĩ đến việc mua ngôi nhà nhỏ bên cạnh, nơi ở của một ông già không khỏe mạnh và đã lâu rồi không đến ngôi nhà đó. Vào năm 2005, khi chúng tôi mới chuyển đến khu phố này, tôi đã giúp ông ấy và một số người đàn ông mà ông ấy thuê lợp mái nhà, biết rằng tôi sẽ học được từ công việc này và rằng tôi sẽ sớm phải làm như vậy cho ngôi nhà của mình.
Ở đó, bạn phải "bôi" lớp nhựa đường lên các tấm lợp ở bên trong, nếu không gió từ vịnh sẽ thổi bay chúng. Mặc dù vậy, chúng nhanh chóng hư hỏng, giống như ngôi nhà này. Nước đã tràn vào bên trong.
Khi tôi hỏi người hàng xóm của mình rằng liệu ông ấy có định sửa nhà không, ông ấy nói với tôi rằng điều đó đã trở nên không thể. "Có kiến bên trong", ông ấy nói. “Đống kiến cao từ sàn nhà lên đến ngang ghế sofa, cao hơn hai feet. Mọi thứ đều mục nát. Không còn gì để làm được nữa.”
Phải dọn sạch thôi. Cũng như đối với tài sản phía sau nó, đã bị một loại rong bèo xâm lấn và nguy hiểm phát triển mạnh. Nó cũng cần được dọn sạch.
Tôi cho rằng cũng giống như những phát minh khác của con người, bao gồm cả các nền văn hóa. Đây là cách kiến xâm nhập. Đầu tiên, bạn không thể làm những gì cần làm để giữ mọi thứ trong trật tự tốt, mặc dù bạn đã cố gắng. Thứ hai, bạn không còn bận tâm đến việc cố gắng, mặc dù bạn vẫn biết những gì có thể làm được, nếu bạn có sức mạnh và ý chí. Thứ ba, bạn thậm chí không còn biết những gì có thể làm được; không chỉ thói quen văn hóa đã không còn được sử dụng nữa, mà kiến thức mà chúng dựa trên cũng đã biến mất. Thứ tư, bạn trở nên thích thú với sự sụp đổ và đổ vỡ; bạn không thể xây dựng lại, nhưng bạn không còn muốn làm gì nữa, mặc dù lương tâm của bạn không thoải mái về điều đó.
Cuối cùng, bạn ăn mừng sự tham nhũng. Bạn thích thú với sự mục nát; bạn phủ mật ong lên những gì còn sót lại trên sàn nhà, để giúp kiến sinh sôi nảy nở, lấp đầy ngôi nhà và khuất phục nó.
Tôi nói rằng phương Tây đang ở trong tình trạng đó, ở cuối thời kỳ tận thế. Tất nhiên, tôi biết rất rõ rằng vẫn có những chuyển động của sự sống và sức khỏe ngay cả trong những thời kỳ đen tối nhất. Theodoric đã xử tử Boethius, học giả vĩ đại nhất thời bấy giờ, vì tội phản quốc, nhưng Boethius đã gieo những hạt giống sẽ nảy mầm trong một vụ thu hoạch bội thu rất lâu sau khi Theodoric được đoàn tụ với những người cha nửa man rợ của mình. Tôi đang mô tả một tình trạng chung.
Hãy xem xét một vài biện pháp lãng quên văn hóa. Chúng ta có những sinh viên tốt nghiệp đại học chưa từng đọc một cuốn sách nào trong đời. Chúng ta không thay thế bản thân bằng con cái. Hôn nhân không đang trên đà nguy khốn; nhưng, để bắt đầu, nó khó có thể ra khỏi cảng. Các nhà thờ đang đóng cửa. Sự thiếu hiểu biết về Kinh thánh, một phần gắn liền với sự thiếu hiểu biết chung về lịch sử và di sản văn hóa của nền văn minh phương Tây, đang lan tràn.

Các quốc gia trước đây theo Ki-tô giáo, chìm đắm trong sự thiếu hiểu biết đó, đã coi cái chết là quyền được theo đuổi, vì các bác sĩ đã thoái hóa trong tư cáh những người chữa bệnh, kiếm tiền bằng cách giết người ở cả hai đầu của cuộc sống tự nhiên. Ngay cả những người trẻ tuổi vẫn giữ đức tin cũng khó biết được điều gì được mong đợi ở họ với tư cách là đàn ông hay đàn bà. Và Internet, một sự thừa mứa xao lãng, thông tin và thông tin sai lệch, đang ra sức áp đảo chúng ta trong thế giới phi nhân tính.
Trong tình trạng suy thoái lan rộng này, khi các cơ quan tự nhiên mất dần chức năng, những người lãnh đạo Giáo hội của chúng ta sẽ làm gì? Những người trẻ tuổi không biết giới tính của chính mình, vì vậy - hãy làm tăng sự nhầm lẫn bằng cách mỉm cười với tình dục đồng tính. Mọi người đã mất đi cảm giác về sự thánh thiêng, vì vậy - hãy chế nhạo một số tín hữu "quỳ xuống" để rước lễ, và cho rằng họ là những kẻ đạo đức giả, điều mà những người chậm chạp về mặt tâm linh luôn háo hức tin.
Hầu như không có nghệ thuật hay âm nhạc vĩ đại nào được tạo ra trong thời đại của chúng ta, bởi vì chúng ta đã bóp nghẹt nguồn gốc của chúng dưới rác rưởi, và chúng ta cũng đã làm như vậy như một phản xạ của sự khinh miệt về mặt ý thức hệ đối với quá khứ, vì vậy - hãy ủy nhiệm một quả trứng sô cô la hiện đại lớn làm bàn thờ tại Nhà thờ Đức Bà Paris.
Con trai đang suy yếu, và tuổi thọ của nam giới bắt đầu giảm, vì vậy - hãy chơi trò chơi xỏ với chủ nghĩa nữ quyền cũ đã làm rất nhiều việc đáng chú ý với các nhà thờ khác, làm chúng trống rỗng nhanh hơn cả tốc độ của chúng ta, bởi vì, như một sự thật nhân học đơn thuần, nó không hiệu quả. Nó đã được cân nhắc và thấy thiếu sót.
Vậy thì hãy cân nhắc thêm nữa nhé?
Kiến thức văn hóa đang bốc hơi, vì vậy – hãy đảm bảo rằng các bức thư từ các giám mục sử dụng ngôn ngữ của báo chí đương thời, mơ hồ và đầy rẫy những câu sáo rỗng, và hãy ngăn cản các linh mục dành thời gian để truyền đạt ý nghĩa của Kinh thánh.
Hãy nói về những người “bị thiệt thòi”, và đừng bận tâm đến những đứa trẻ ngay trước mũi chúng ta, đang sôi sục vì oán giận vì cha mẹ đã ly hôn của chúng đã kết hôn lần nữa và đã đẩy họ vào hỗn loạn. Và Giáo hội muốn xoa đầu những bậc cha mẹ đó, không hề nghĩ đến việc bảo vệ những đứa trẻ khác khỏi những sự thất thường của những bậc cha mẹ muốn phá vỡ lời thề của họ.
Người hàng xóm của tôi muốn xây dựng. Tôi cũng vậy. Tôi làm những gì có thể; tôi không yêu cầu sự giúp đỡ từ Giáo hội, và tôi không mong đợi điều đó. Nhưng gặp phải sự cản trở chính thức là một vấn đề khác - hoặc hành vi phá hoại chính thức. Phần lớn những gì Giáo hội đã làm trong quá trình hòa nhập ngây thơ của mình với nền văn hóa hiện đại chỉ góp phần làm mục nát các dầm và làm mái nhà cong vênh, vì lý do đơn giản là hầu như không có nền văn hóa nào để tiếp cận ngay từ đầu.
Điều tốt nhất tôi có thể nói là họ đã chẩn đoán sai căn bệnh. Điều tệ nhất, tôi sẽ để cho Thẩm phán công bằng và nhân từ phán xét, bởi vì nếu tất cả chúng ta đều nhận được những gì chúng ta đáng có, thì kiến, nấm mốc, nước nhỏ giọt và sự thối nát sẽ là thiên đường nếu so sánh.