Carl Trueman là giáo sư nghiên cứu Kinh thánh và tôn giáo tại Đại Học Grove City và là nghiên cứu viên tại Trung tâm Đạo đức và Chính sách Công của Hoa Kỳ.
Ông vừa có bài viết trên tờ First Things nhan đề “Lose the Gospel, Return to Childishness” nghĩa là “Mất Phúc Âm Là Trở Về Với Tình Trạng Ấu Trĩ”. Nguyên bản tiếng Anh có thể xem tại đây. Dưới đây là bản dịch toàn văn sang Việt Ngữ.
Bài viết gần đây của Douglas Murray trên tờ Spectator về Giáo hội Anh đã xác nhận sự sáng suốt mang tính tiên tri của nhà văn người Tiệp. “Vũ trường im lặng” của Nhà thờ Canterbury vào tháng 2 và “buổi tiệc rave” sắp tới của Nhà thờ Peterborough vào tháng 11 chắc chắn nói lên một thời kỳ ấu trĩ. Những tòa nhà này được xây dựng với mục đích tôn thờ nghiêm chỉnh và thiêng liêng; đó là lý do tại sao nhiều thế hệ đã đầu tư nhiều thập niên và nguồn lực vào việc xây dựng chúng. Việc sử dụng chúng bây giờ cho các sự kiện có thể dễ dàng được tổ chức trong một chiếc lều tạm bợ nói lên nhiều điều về bản chất tôn sùng chủ nghĩa khoái lạc tầm thường trong thời đại của chúng ta.
Nó cũng nói lên nhiều điều về một Giáo Hội đã mất hết niềm tin vào phúc âm được mã hóa trong Giáo Lý 39 điều, Sách Cầu Nguyện Chung và Sách Các Bài Giảng của Giáo Hội này từ lâu. Các báo cáo gần đây tiết lộ rằng Giáo Hội này ngày càng từ bỏ cụm từ “nhà thờ” để ủng hộ các mô tả khác, chẳng hạn như “cộng đồng”. Và bất kỳ ai nhìn vào The Queen's Window ở Tu viện Westminster có nhiều khả năng nhớ lại các cảnh trong SpongeBob hơn là kinh ngạc trước những suy nghĩ về đấng sáng tạo và ơn cứu chuộc siêu việt của nhân loại. Mất phúc âm, trở về với tình trạng ấu trĩ; đây dường như là mệnh lệnh của ngày hôm nay.
Thật vậy, sự ấu trĩ này là kết quả tất yếu của loại chủ nghĩa tự do thần học đã thống trị rất nhiều Giáo Hội trong nhiều thế hệ. Trớ trêu thay, chủ nghĩa tự do thần học thường là sản phẩm của một số bộ óc tuyệt vời nhất. Friedrich Schleiermacher, cha đẻ về mặt khái niệm của chủ nghĩa tự do Tin lành, là một trong những trí tuệ chói lọi nhất thời bấy giờ. Trường phái Tübingen, đã gây ra thiệt hại lớn cho đức tin chính thống, tự hào có một loạt các học giả xuất sắc. Và trong thế giới nói tiếng Anh, những nhân vật như CH Dodd và John AT Robinson là những người có khả năng học thuật thực sự. Tuy nhiên, thần học tự do, khi định hình đời sống thờ phượng và nghi lễ của Giáo Hội và thái độ của giáo dân trong nhiều năm, dường như chỉ có xu hướng chạy theo một hướng duy nhất trên thực tế là lần tìm về sự ấu trĩ.
Thánh Phaolô nghĩ rằng người ngoài cuộc vô tình bước vào một buổi lễ Kitô giáo vào thời của ngài sẽ bị choáng ngợp bởi cảm giác về sự thánh thiện của Chúa đang được tôn thờ. Kẻ đột nhập bất hạnh vào Nhà thờ Peterborough ngày nay cũng có thể bị choáng ngợp - bởi tiếng ồn chói tai và cảnh tượng đáng xấu hổ của những người lớn vui đùa như những thiếu niên khi hai căn bệnh tâm linh lớn của thế giới hiện đại của chúng ta, sự báng bổ và sự ấu trĩ, kết hợp lại với nhau.
Sự pha trộn giữa cái phàm tục và não trạng trẻ con này có lý: Con người càng thay thế Chúa làm thước đo của mọi vật, thì họ càng trở nên nhỏ bé. Họ không thể lớn lên, vì thiếu một mục đích nhất định, thực sự không có gì để họ phát triển thành. Và khi sự thánh thiện bị sức mạnh của con người làm ô uế, thì bản thân con người cũng bị thu hẹp lại, không còn là người mang hình ảnh của Chúa nữa mà chỉ là những khối vật chất gắn liền với ý chí. Vào thế kỷ thứ tư, Athanasius có thể tuyên bố rằng Chúa đã trở thành con người để con người có thể trở thành thần thánh. Con người được tôn vinh bởi hành động của Chúa siêu việt. Ngày nay, chúng ta có thể nói rằng con người đã tự biến mình thành thần thánh để Chúa có thể bị thu hẹp lại thành con người bình thường. Hơn thế nữa, rằng nhân loại có thể trở thành một cấu trúc trẻ con mà mối quan tâm không bao giờ vượt ra ngoài những nhu cầu cấp thiết của tình trạng con người, dù đó là giải trí, chính trị hay chỉ đơn giản là cảm thấy tốt về bản thân mình. Tất nhiên, những người theo chủ nghĩa tự do không độc quyền về vấn đề này: Bất kỳ người theo Kitô giáo nào nói về “người đàn ông vĩ đại ở trên lầu” hoặc bắt chước những thành ngữ và lời chỉ trích trẻ con của thời điểm chính trị hiện tại đều có tội như vậy.
Chúng ta còn ấu trĩ. Kundera đã tiên tri về điểm đó. Điều đó không có nghĩa là những vấn đề đang bị đe dọa ở cả Giáo Hội và thế giới không thực sự nghiêm trọng. Nhưng những thành ngữ để giải quyết chúng đã trở nên ấu trĩ, và Giáo Hội phải chống lại sự cám dỗ đi theo thế giới trong vấn đề này. Do đó, để tìm kiếm sự phù hợp không đòi hỏi phải đầu hàng hoặc bắt chước tình trạng ấu trĩ, mà đúng hơn là phải nắm bắt lại ý nghĩa của việc trở thành người lớn. Giáo Hội phải làm chứng cho một đức tin trưởng thành. Điều đó có nghĩa là chúng ta cần một cảm giác mới về sự thánh thiện, thiêng liêng và siêu việt. Và điều đó phải bắt đầu từ hàng lãnh đạo cao cấp nhất, nơi mà nó thường vắng mặt nhất. Các mục tử Kitô giáo ồn ào nhất hiện nay cho thấy ít khác biệt so với các phạm trù, thái độ và mối bận tâm của các nhà lãnh đạo thế tục. Đây là một sự thoái thác nhiệm vụ đáng buồn; trong số tất cả mọi người, các mục tử nên hướng lên thiên đàng, đến nơi Chúa Kitô ngự và cầu bầu cho dân của Người. Đó là tiếng gọi của họ, mặc dù một số người rõ ràng thấy điều đó là tầm thường và hạn chế. Nếu các nhà lãnh đạo Kitô giáo còn ấu trĩ, thì còn hy vọng gì cho các giáo đoàn của họ? Để hội thánh trở nên có liên quan, hội thánh phải tránh xa những điều ấu trĩ và lấy lại các ưu tiên của mình. Trước hết và quan trọng nhất, đó là nơi mà các Kitô hữu tôn thờ một Thiên Chúa thánh khiết, Đấng đã giải cứu chúng ta khỏi “những cách sống trẻ con” của chúng ta bằng giá rất đắt (1 Côrinhtô 13:11)
Source:First Things