Theo AsianNews trong bản tin ngày 23 tháng 11, Jamil Al-Qassas kể câu chuyện của mình. Anh mất mẹ, anh trai và bạn bè vì cuộc xung đột, nhưng lại chọn con đường hòa bình với Các Chiến binh vì Hòa bình, một tổ chức phi chính phủ Israel-Palestine. Đối diện với những hình ảnh về vụ thảm sát Hamas, lần đầu tiên anh cảm thấy “tôi không phải là nạn nhân”. Chúng ta không thể “ngưng kêu gọi và chứng tỏ rằng có một cách khác. Chúng tôi sẽ không mất hy vọng. Chúng tôi tiếp tục nỗ lực giải phóng tập thể khỏi nỗi sợ hãi và áp bức.”



Jerusalem (AsiaNews) – Jamil Al-Qassas, một người tị nạn Palestinian, đã mất mẹ, một người anh trai và nhiều bạn bè trong cuộc xung đột, và điều này đã khiến anh trở thành một chiến binh “dữ dội” trong intifada đầu tiên. Nhưng theo thời gian, anh học cách “nhìn bức tranh từ mọi góc độ” và biết rằng “bạo lực tạo ra bạo lực, và trả thù chỉ tạo ra trả thù”.

“Những người chiến đấu vì hòa bình”, một tổ chức phi chính phủ Israel-Palestine đấu tranh bằng các phương pháp bất bạo động chống lại sự chiếm đóng của Israel trên các lãnh thổ của người Palestine, hôm nay đã công bố câu chuyện của Al-Qassas.

Anh không giấu “nỗi đau” to lớn của mình trước sự kiện ngày 7 tháng 10, khi Hamas tấn công vào trung tâm Israel, khiến hàng trăm thường dân thương vong, nhưng với những “người bạn” Israel và Palestinian, anh dự định sẽ giữ “ngọn lửa hy vọng sống động" và đấu tranh cho hòa bình.

Đây là toàn bộ câu chuyện của anh được công bố ngày hôm qua trên bản tin của tổ chức phi chính phủ này.

Tên tôi là Jamil Al-Qassas. Tôi là người tị nạn Palestine. Gia đình tôi bị quân đội Israel di dời khỏi làng vào năm 1948. Cảnh tượng hiện nay người Palestine bị đuổi ra khỏi nhà ở Gaza khiến tôi nhớ đến Nakba năm 1948.

Tôi lớn lên ở trại tị nạn Dheisheh. Trong cuộc intifada đầu tiên năm 1987, tôi phải đối diện với sự khắc nghiệt của việc chiếm đóng. Ngôi nhà của chúng tôi từng bị quân đội Israel lục soát nhiều lần trong ngày do nằm gần đường chính và chúng tôi phải hứng chịu sự bạo lực của quân đội Israel. Tôi đã nghĩ tuổi thơ của mình thật khắc nghiệt cho đến khi tôi chứng kiến những gì mà trẻ em ở Gaza đã trải qua trong tháng qua là bị bắn phá không ngừng nghỉ, không có nơi an toàn và không có cảm giác an toàn.

Tôi đã mất anh trai, mẹ tôi và nhiều bạn bè vì cuộc xung đột. Tôi là một chiến binh dũng mãnh trong intifada đầu tiên, nhưng qua nhiều năm, tôi học được cách nhìn bức tranh từ mọi góc độ. Tôi học được rằng bạo lực tạo ra bạo lực và trả thù tạo ra trả thù. Tôi cảm thấy rất đau đớn vì sự kiện ngày 7 tháng 10. Tôi không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Tin tức đến như một tia sét. Tôi đang xem TV, tôi bị sốc và không biết phải hành động như thế nào cũng như cách giao tiếp với những người bạn Israel của mình.

Lần đầu tiên, với tư cách là một người Pales-tine, tôi không phải là nạn nhân. Thông thường, những người bạn Israel của tôi là người chủ động và trấn an người Palestine vì chúng tôi luôn là những người bị áp bức. Tôi phải mất hàng giờ để hiểu hết đầu đuôi. Sau đó, chiến dịch quân sự trả thù của Israel nhằm vào Gaza bắt đầu, và số người chết ở cả hai bên bắt đầu gia tăng.

Chúng tôi, người Palestine và người Israel, cùng đau buồn. Khi chúng tôi tập trung kiểu Zoom lần đầu tiên sau những sự kiện bi thảm, tôi có thể cảm thấy rằng chúng tôi đang lên mô hình cho sự tương cảm thực sự. Chúng tôi đang trải qua một thời kỳ khó khăn, nhưng chúng tôi vẫn giữ được ngọn lửa hy vọng và tôi tự hào về cộng đồng chung gồm các nhà hoạt động của chúng tôi, những người đều hành động như một trái tim cùng đập. Tất cả họ đều đoàn kết với nhau trong thời điểm khủng hoảng này. Cộng đồng của chúng tôi đang trải qua thời kỳ khó khăn về mặt cảm xúc, tâm lý và kinh tế.

Kể từ ngày 7 tháng 10, khoảng 200,000 người Israel đã phải di dời trong nước trong bối cảnh cuộc chiến ở Gaza đang diễn ra và hơn một triệu người Palestine hay khoảng 65% dân số Gaza hiện đang phải di tản trong nội bộ Gaza. Vai trò của chúng tôi là hỗ trợ cộng đồng của mình nhiều nhất có thể và chúng tôi đang phải đối mặt với nhiều thách thức. Những tiếng kêu gọi hận thù, giận dữ và trả thù rất lớn. Nhưng Các Chiến binh vì Hòa bình sẽ không ngừng kêu gọi và cho thấy rằng vẫn còn một cách khác. Chúng tôi sẽ không mất hy vọng. Chúng tôi tiếp tục nỗ lực giải phóng tập thể khỏi nỗi sợ hãi và áp bức.

Nhân loại nên đoàn kết trên hết mọi lợi ích chính trị, quân sự hoặc kinh tế. Với tư cách là người Palestine và người Israel, chúng tôi kêu gọi ngừng bắn, giải phóng tất cả con tin ở Gaza và các tù nhân Palestine ở Israel, cũng như nỗ lực hướng tới một giải pháp chính trị lâu dài. Chúng ta hãy duy trì và giữ vững nhân tính, đạo đức của mình. Đây là điều tối thiểu chúng tôi có.