1. Caritas Áo góp phần cứu trợ 65.000 người Armenia
Tổ chức bác ái Caritas Áo đang góp phần cứu trợ 65.000 người Armenia, từ vùng Nagorno Karabakh chạy về Cộng hòa Armenia, vì quân đội Azerbaijan tấn công vào vùng này từ ngày 19 tháng Chín vừa qua, sau tám tháng phong tỏa hành lang Lachin tiếp tế nối liền vùng Nagorno với Armenia.
Con số 65.000 là một nửa dân số tại vùng Nagorno. Ông Andreas Knapp, Tổng thư ký chương trình Caritas quốc tế cho biết tình trạng nhân đạo ở Nagorno Karabakh thật là thê thảm: lương thực, thuốc men và xăng dầu rất thiếu thốn, vì bị Azerbaijan phong tỏa.
Ông Knapp cũng cho biết: “Armenia vốn là một ưu tiên đối với Caritas từ nhiều năm nay. Vì thế, chúng tôi luôn liên lạc với các đồng nghiệp thuộc Caritas Armenia. Mục đích hiện thời là cứu trợ dân chúng ở vùng biên giới, đặc biệt là những người tị nạn, đồng thời tăng cường các khả năng cứu trợ ở địa phương. Đứng trước cuộc khủng hoảng đang trở nên trầm trọng hơn, nay chúng tôi cùng với Caritas Armenia chuẩn bị trợ giúp nhân đạo cho những người tị nạn mới tới”.
Caritas Armenia cũng như các tổ chức bác ái khác vẫn đang chờ sự chấp thuận của chính phủ Armenia để hỗ trợ những người tị nạn đang tới. “Hiện thời chưa hoàn toàn rõ khi nào chúng tôi có thể bắt đầu chương trình cứu trợ khẩn cấp và điều này cũng tùy thuộc Bộ lao động và xã hội Armenia, đang thẩm định tình hình vùng biên giới để có thể bảo đảm việc cứu trợ. Dầu sao các toán cứu trợ đã sẵn sàng. Chúng tôi đặc biệt săn sóc những nhóm dễ bị tổn thương, như trẻ em và người già, là những người đặc biệt đau khổ vì các cuộc xung đột và di tản”.
Đứng trước diễn biến ở vùng Nagorno Karabakh, người ta dự đoán sẽ có thêm nhiều người trốn chạy khỏi vùng này. Cuộc chiến tiếp diễn giữa quân đội Azerbaijan với lực lượng Karabakh độc lập là một thảm họa nhân đạo cho dân chúng từ nhiều thập niên qua.
Đức ông Mikael Basselé, Giám quản Tông tòa Giám hạt Công Giáo Armenia Tông truyền tại Đông Âu, cho biết những người tị nạn Armenia thiếu thốn mọi sự và có lẽ họ sẽ không bao giờ có thế trở lại nơi gia cư mà họ phải rời bỏ. Cuộc chiến tranh những ngày qua đã làm cho hơn 200 người chết và 400 người mất tích.
2. Bảo tàng viện Vatican sẽ tăng giờ mở cửa
Từ đầu năm tới, 2024, Bảo tàng viện Vatican sẽ tăng giờ mở cửa vì số du khách viếng thăm quá đông.
Trong thông cáo công bố hôm 28 tháng Chín vừa qua, Ban giám đốc Bảo tàng viện cho biết: biện pháp trên đây cũng nhắm mục đích tránh tình trạng có những kẻ mua vé trước và bán lại cho du khách với giá cao hơn để họ khỏi phải xếp hàng lâu. Ngoài ra, biện pháp tăng giờ mở cửa cũng để kiểm soát kỹ lưỡng hơn căn cước của người viếng thăm, đồng thời sẽ có nhiều máy điều hòa không khí được gắn ở các phòng triển lãm, hầu bảo vệ sức khỏe và tinh thần của du khách.
Hiện nay, Bảo tàng viện Vatican mở cửa mỗi ngày, từ 8 giờ sáng đến 6 giờ chiều, và đợt chót để vào Viện này là 4 giờ chiều. Từ tháng Giêng, giờ mở cửa bắt đầu từ 8 giờ sáng và kéo dài đến 7 giờ tối, đợt chót để vào là 5 giờ chiều.
Vào mùa cao điểm, tức là từ tháng Ba năm tới, Bảo tàng viện sẽ đóng cửa trễ hơn, lúc 8 giờ tối vào những chiều tối thứ Sáu và thứ Bảy, và hạn chót để vào là 6 giờ chiều.
Các bộ sưu tập nghệ thuật của các vị Giáo hoàng tại Vatican thuộc hàng thu hút du khách nhiều nhất tại Roma. Trước thời đại dịch Covid-19, mỗi năm có sáu triệu người đến viếng thăm Bảo tàng viện Vatican và nay mức độ du khách đang trở lại như trước đại dịch.
Về mặt kinh tế, Bảo tàng viện Vatican là một trong những nguồn tài chính quan trọng nhất của Vatican.
3. Tiến Sĩ George Weigel nhận định về Ấn Độ, Trung Quốc và Tương lai
Tiến sĩ George Weigel là thành viên cao cấp của Trung tâm Đạo đức và Chính sách Công cộng Washington, và là người viết tiểu sử Thánh Giáo Hoàng Gioan Phaolô II. Ông vừa có bài viết nhan đề “INDIA, CHINA, AND THE FUTURE”, nghĩa là “Ấn Độ, Trung Quốc và Tương lai”.
Số ra ngày 2 tháng 9 của The Spectator có tranh biếm họa Thủ tướng Ấn Độ Narendra Modi và Thủ tướng Anh Rishi Sunak cưỡi một hỏa tiễn đang bay lên. Bên trong, bài viết hàng đầu – là bản xem trước Hội nghị thượng đỉnh G-20 ở New Delhi – có tựa đề “Thế kỷ của Ấn Độ”. Phiếm luận về G-20 sau đó đã được phần lớn các nhà bình luận toàn cầu ca ngợi bằng những thuật ngữ tương tự: Ấn Độ sắp nổi lên với tư cách là một siêu cường của thế kỷ 21, một lực lượng có thể thách thức Trung Quốc với tư cách là người khổng lồ Á Châu trong tương lai.Trong nhiều năm nay, tôi đã nói với bạn bè rằng, nếu bạn cá cược dài hạn, hãy đặt cược “Ấn Độ” thay vì “Trung Quốc”. Lần đầu tiên tôi biết đến sự năng động kinh tế của tiểu lục địa này khoảng 20 năm trước, khi đang cố gắng sửa chữa mọi thứ, từ những sai sót trong biểu mẫu thuế cho đến sai sót trong hóa đơn thẻ tín dụng cho đến trục trặc máy tính, tôi thấy mình đang nói chuyện với mọi người ở Ấn Độ, một quốc gia dường như đã nhận ra rằng thế giới, vì mục đích kinh tế, đã trở thành một múi giờ duy nhất. Sau đó là di sản tích cực của sự cai trị của Anh ở Ấn Độ: một quân đội đứng ngoài chính trị; một nền công vụ chuyên nghiệp; các thể chế dân chủ; và trên hết là nhà nước pháp quyền, điều cần thiết cho tăng trưởng kinh tế và trật tự xã hội, đặc biệt trong một xã hội phức tạp như hiện nay, nơi đông dân nhất thế giới.
Ngược lại, tôi nghĩ, chủ nghĩa toàn trị Lênin nằm sâu trong DNA của Đảng Cộng sản Trung Quốc cuối cùng sẽ tỏ ra quá dễ vỡ để giải quyết các vấn đề nghiêm trọng (như trường hợp bùng phát của Covid, nền kinh tế Trung Quốc đang suy thoái và suy giảm nhân khẩu học của đất nước, bản thân nó là kết quả trực tiếp của chính sách một con hà khắc mà Đảng Cộng sản Trung Quốc đã thực thi một cách tàn bạo trong nhiều thập kỷ). Nhà nước an ninh quốc gia hoang tưởng mà Đảng Cộng sản Trung Quốc đang xây dựng, đã dẫn đến mọi thứ, từ nạn diệt chủng người Duy Ngô Nhĩ theo đạo Hồi đến việc bãi bỏ các quyền tự do dân sự ở Hương Cảng cho đến áp lực ngày càng tăng đối với Giáo Hội Công Giáo và các cộng đồng Kitô giáo khác, cũng khiến tôi cảm thấy như một dấu chỉ của một chế độ đang suy tàn.
Vì vậy, tôi liên tục nói: “Hãy đặt cược vào 'Ấn Độ' thay vì 'Trung Quốc'“. Bây giờ những người khác đã tham gia vào phong trào này. Nhưng trừ một vài trường hợp ngoại lệ, những người theo nhóm “đặt cược Ấn Độ” của tôi dường như không biết gì về một thực tế đáng lo ngại ở Ấn Độ thế kỷ 21, một thực tế mà cuối cùng có thể làm suy yếu, thậm chí đe dọa sự phục hưng của Ấn Độ. Và đó là thực tế rằng Ấn Độ đang ngày càng trở nên không khoan dung, thậm chí bất khoan dung một cách bạo lực đối với những khác biệt tôn giáo.
Đảng Bharatiya Janata, gọi tắt là BJP, của Thủ tướng Modi cổ vũ “Hindutva”, một ý thức hệ của chủ nghĩa dân tộc Hindu, mà đối với một số người Ấn Độ cực đoan có nghĩa là đàn áp những người có tín ngưỡng khác. Hàng trăm nhà thờ Kitô Giáo đã bị đốt cháy trong những tháng gần đây bởi những kẻ cuồng tín có lẽ đã bỏ phiếu cho BJP. Đảng không tích cực thúc đẩy những hành vi xúc phạm này, nhưng dường như nó dung túng chúng và chắc chắn chưa làm đủ để giữ khoảng cách với chúng. Điều đó đặt ra những câu hỏi nghiêm trọng về quyết tâm của ông Modi trong việc thúc đẩy một “mô hình Ấn Độ” cho xã hội thế kỷ 21.
Trong tương lai gần, Ấn Độ sẽ vẫn là một quốc gia trong đó người theo đạo Hindu chiếm đa số. Nhưng một Ấn Độ không thể sống khoan dung tôn giáo thì không thể là một mô hình phổ quát về ổn định và tiến bộ xã hội. Một Ấn Độ mà trong đó Kitô hữu không tự hào về quốc gia đó vì họ đang gặp nguy hiểm đến tính mạng và tài sản của mình – bao gồm cả các Kitô Hữu Hoa Kỳ, là quốc gia mà Ấn Độ cần hỗ trợ an ninh để chống lại một Trung Quốc hung hãn. Những người dự đoán và ca ngợi một Ấn Độ vượt lên trước Trung Quốc trong cuộc cạnh tranh giành vị trí lãnh đạo Á Châu có thể gây áp lực lên Thủ tướng Modi và BJP, thay vì chỉ ăn mừng những thành tựu của ông.
Sẽ rất hữu ích nếu Tòa Thánh quyết đoán công khai hơn trong việc bảo vệ các cộng đồng Công Giáo đang gặp khó khăn ở Ấn Độ, mặc dù việc Vatican tiếp tục cúi đầu trước Trung Quốc không tạo ra nhiều hy vọng về một đường lối mạnh mẽ hơn đối với Ấn Độ. Lời khuyên gần đây của Đức Thánh Cha đối với người Công Giáo Trung Quốc hãy trở thành “Kitô hữu tốt và công dân tốt”, về đại thể, là không có ngoại lệ. Vấn đề là, trong thực tế hiện nay, trở thành một “công dân tốt” ở Trung Quốc có nghĩa là phải thề trung thành với tư tưởng Tập Cận Bình (bao gồm cả việc “Hán hóa” mọi tôn giáo), và điều đó không phù hợp với lòng trung thành với Tin Mừng của Chúa Giêsu Kitô.
Trong khi chúng ta đang nói về chủ đề Trung Quốc, hãy để tôi tạm dừng và bày tỏ lòng kính trọng tới người bạn Jimmy Lai của tôi, tù nhân lương tâm Công Giáo nổi tiếng nhất thế giới. Khi bạn đọc những dòng suy ngẫm này, Jimmy đang đánh dấu ngày thứ 1.000 của mình bị biệt giam tại Nhà tù Stanley ở Hương Cảng. Vợ anh được phép đến thăm hai lần một tháng. Các con của anh đã không gặp anh trong ba năm. Tất cả họ đều chờ đợi một lời công khai từ Rôma này nhằm bảo vệ vị tử đạo tỏ tường này.
Và giống như những người tị nạn ở phần đầu của bộ phim Casablanca tuyệt vời đó, họ chờ đợi. Và chờ đợi. Và chờ đợi...
Source:First Things