Lịch trình ngày thứ ba, 4 tháng 8, của Đức Thánh Cha bắt đầu bằng nghi thức hòa giải dành cho một số bạn trẻ tại Jardim Vasco da Gama. Sau đó, ngài tới Centro Paroquial de Serafina để gặp gỡ đại diện một số cơ quan bác ái. Biến cố quan trọng nhất và sau cùng trong ngày của Đức Thánh Cha là đi Đàng Thánh giá với giới trẻ lúc 18 giờ 00, tại Parque Eduardo VII. Tại đây, ngài đã vắn tắt ngỏ lời với giới trẻ:



Anh chị em thân mến, chào anh chị em buổi chiều.

Hôm nay anh chị em sẽ bước đi với Chúa Giêsu. Chúa Giêsu là "con đường" (Ga 14:6), và chúng ta sẽ bước đi với Người. Vì khi tôi ở giữa chúng ta, Người đã bước đi, Chúa Giêsu đã bước đi. Người bước đi chữa lành người bệnh, chăm sóc người nghèo, thực thi công lý. Người bước đi rao giảng, dạy dỗ. Chúa Giêsu bước đi nhưng con đường ghi khắc nhất trong lòng chúng ta là con đường Canvê, con đường thập giá. Và hôm nay anh chị em bước đi với lời cầu nguyện, chúng ta, tôi cũng vậy, với lời cầu nguyện để đổi mới con đường thánh giá. Và chúng ta hãy nhìn lên Chúa Giêsu đang đi ngang qua và chúng ta hãy bước đi với Người. Con đường của Chúa Giêsu là Thiên Chúa đi ra khỏi chính Người, ra khỏi chính Người để bước đi giữa chúng ta. Điều mà chúng ta đã nghe rất nhiều lần trong thánh lễ, là Ngôi Lời đã trở nên xác thịt và bước đi giữa chúng ta, nhớ không? Và Ngôi Lời đã làm người và bước đi giữa chúng ta. Và Người làm điều đó vì tình yêu. Và Người làm diều đó vì tình yêu.

Và cây thánh giá, đồng hành với mọi Ngày Giới Trẻ Thế Giới, là biểu tượng, là hình ảnh của cuộc hành trình này. Thập giá là ý nghĩa lớn nhất của tình yêu lớn nhất, tình yêu mà Chúa Giêsu muốn ôm lấy cuộc đời chúng ta. Của bạn, của bạn, của bạn, của bạn, của mỗi người chúng ta. Chúa Giêsu bước đi vì tôi. Tất cả chúng ta đều phải nói như thế. Chúa Giêsu bắt đầu cuộc hành trình này cho tôi. Để hiến mạng sống của Người cho tôi. Và không có tình thương nào hơn tình thương hy sinh mạng sống mình cho bạn hữu. Còn hơn hy sinh mạng sống của mình cho người khác. Đừng quên điều này, không ai yêu thương hơn người hy sinh mạng sống mình. Và đây là điều Chúa Giêsu đã dạy. Chính vì thế, khi nhìn lên Đấng chịu đóng đinh đau đớn, khó khăn như thế, chúng ta thấy vẻ đẹp của tình yêu hiến mạng sống Người vì mỗi người chúng ta.

Một người rất thông minh đã từng nói một câu khiến tôi rất cảm động. Nó đọc như thế này: “Lạy Chúa, qua nỗi thống khổ khôn tả của Chúa, con có thể tin vào tình yêu” (P. MAZZOLARI, Un volto da contemplare, Milan 2001, 86); "Lạy Chúa, qua nỗi thống khổ khôn tả của Chúa, con có thể tin vào tình yêu". Và Chúa Giêsu bước đi, nhưng Người chờ đợi một điều gì đó. Người đợi tình đồng hành của chúng ta. Người đợi chúng ta nhìn, tôi không biết, Người đợi để mở cửa sổ tâm hồn tôi, tâm hồn bạn, tâm hồn mỗi người chúng ta. Những tâm hồn khép kín xấu xí làm sao. Chỉ gieo bên trong, chỉ nhìn bên trong. Thật vô nghĩa, Chúa Giêsu bước đi và chờ đợi với tình yêu của Người, chờ đợi với sự dịu dàng của Người để an ủi chúng ta. Để xoa dịu những giọt nước mắt của chúng ta. Bây giờ tôi sẽ đặt một câu hỏi, nhưng đừng trả lời lớn tiếng, mỗi người hãy tự trả lời. Tôi có thỉnh thoảng khóc không? Có điều gì trong cuộc sống khiến tôi khóc không? Tất cả chúng ta đều đã khóc trong đời, và chúng ta vẫn khóc. Và Chúa Giêsu ở đó với chúng ta. Người khóc với chúng ta, vì Người đồng hành với chúng ta trong bóng tối bên trong. Chúng ta hãy thinh lặng một chút và mỗi người chúng ta hãy thưa với Chúa Giêsu tại sao chúng ta khóc trong cuộc đời. Mỗi người trong chúng ta hãy nói với Người ngay bây giờ. Trong im lặng.

Chúa Giêsu dịu dàng lau đi những giọt nước mắt giấu kín của chúng ta, Chúa Giêsu chờ đợi để lấp đầy nỗi cô đơn của chúng ta bằng sự gần gũi của Người. Những lúc cô đơn buồn biết bao. Người ở đó, Người muốn lấp đầy nỗi cô đơn của chúng ta, Chúa Giêsu muốn lấp đầy nỗi sợ hãi của chúng ta, nỗi sợ hãi của anhh chị em. Nỗi sợ hãi của tôi. Những nỗi sợ hãi đen tối đó, Người muốn lấp đầy chúng bằng sự an ủi của Người. Và Người chờ đợi để thúc đẩy chúng ta, để chấp nhận rủi ro của tình yêu. Nhưng anh chị em biết điều đó, anh chị em biết điều đó tốt hơn tôi. Yêu là mạo hiểm. Anh chị em phải chấp nhận rủi ro khi yêu. Đó là một rủi ro, nhưng nó đáng để chấp nhận. Và Người đồng hành với chúng ta trong đó, Người luôn đồng hành với chúng ta, Người luôn đồng hành với chúng ta, Người luôn ở bên chúng ta trong suốt cuộc đời.

Hôm nay chúng ta sẽ bước đi trên con đường với Người, con đường đau khổ của Người, con đường lo âu của chúng ta, con đường cô đơn của chúng ta.

Giờ đây, một giây im lặng và để mỗi người chúng ta nghĩ về nỗi khổ của chính mình, nghĩ về sự lo lắng của chính mình, nghĩ về những nỗi khổ của chính mình. Đừng sợ. Hãy nghĩ về chúng. Và hãy nghĩ đến ước muốn thấy linh hồn được mỉm cười trở lại.