Như chúng tôi đã tường trình, lúc 9h30 sáng thứ Năm, theo giờ địa phương Rôma, Đức Thánh Cha đã khởi hành từ phi trường quốc tế Fiumicino của Rôma để bay đến phi trường quốc tế Sakhir ở thủ đô Awali của Bahrain.
Đức Thánh Cha đã đến nơi lúc 16h45. Lúc 17h30, Đức Thánh Cha đã thăm xã giao Quốc Vương Bahrain Hamad bin Isa Al Khalifa tại dinh Sakhir. Nơi đây đã diễn ra các nghi thức chào đón chính thức trong vườn thượng uyển.
Vào lúc 18h30, Đức Thánh Cha đã có cuộc gặp gỡ với nhà vua, các thành viên chính phủ và ngoại giao đoàn.
Sinh hoạt nổi bật trong ngày thứ hai của chuyến tông du Bahrain là cuộc gặp gỡ cầu nguyện cho hòa bình tại nhà thờ chính tòa Đức Mẹ Ả Rập diễn ra lúc 5h45 chiều thứ Sáu 4 tháng 11. Trong diễn từ tại đây, Đức Thánh Cha nói:
Thưa Ngài Bộ trưởng Bộ Tư pháp,
Chúng tôi cảm thấy biết ơn và vinh dự bởi sự hiện diện của nhị vị.
“Chúng ta đây, có người là dân Pácthia, Mêđi, Êlam, Mêxôpôtamia, Giuđê, Cáppađôkia, Pontô, và Axia, có người là dân Phyghia, Pamphylia, Aicập, và những vùng Libya giáp giới Kyrênê; nào là những người từ Rôma đến đây; nào là người Dothái cũng như người đạo theo; nào là người đảo Cơrêta hay người Ảrập, vậy mà chúng ta đều nghe họ dùng tiếng nói của chúng ta mà loan báo những kỳ công của Thiên Chúa!”(Cv 2: 9-11).
Thưa Đức Thượng Phụ Bácthôlômêô kính mến, anh chị em thân mến, những lời này dường như được viết cho chúng ta ngày nay: từ nhiều dân tộc và ngôn ngữ, từ nhiều nơi và các nghi thức khác nhau, tất cả chúng ta đã tập hợp ở đây vì những công việc vĩ đại mà Thiên Chúa đã hoàn thành! - Cầu mong cho chúng ta được sống trong hòa bình, như vào buổi sáng Lễ Ngũ Tuần đó khi không ai biết chuyện gì đang xảy ra. Tại Giêrusalem, vào ngày Lễ Ngũ Tuần, dù họ đến từ nhiều nơi, nhưng tất cả đều cảm thấy mình được hợp nhất trong một Thần Khí. Hiện tại, sự đa dạng về nguồn gốc và ngôn ngữ không phải là một vấn đề mà là một nguồn lực. Như một tác giả cổ đại đã viết: “Nếu ai đó nói với một người trong chúng ta: 'Bạn đã nhận được Thánh Linh, tại sao bạn không nói được mọi thứ tiếng?', Chúng ta nên trả lời: 'Tôi nói được mọi thứ tiếng, vì tôi là một chi thể của thân thể Chúa Kitô, của Hội Thánh nói mọi thứ tiếng'”(Bài giảng của một tác giả Phi Châu thế kỷ thứ sáu: PL 65, 743).
Thưa anh chị em, điều này cũng áp dụng cho chúng ta, vì “nhờ một Thần Khí, tất cả chúng ta đã được rửa tội thành một thân thể” (1Cr 12:13). Đáng buồn thay, bởi sự chia rẽ của chúng ta, chúng ta đã làm tổn thương nhiệm thể thánh thiện của Chúa, nhưng Chúa Thánh Thần, Đấng kết hợp tất cả các chi thể lại với nhau, lớn hơn sự chia rẽ của chúng ta theo xác thịt. Do đó, thật đúng khi nói rằng những gì liên kết chúng ta vượt xa những gì chia rẽ chúng ta và rằng, càng hành trình theo Thánh Linh, chúng ta càng được dẫn dắt đến ước muốn hiệp nhất và với sự trợ giúp của Thiên Chúa, khôi phục sự hiệp nhất trọn vẹn giữa chúng ta.
Chúng ta hãy trở lại bản văn về Lễ Ngũ Tuần. Khi suy ngẫm về bản văn, tôi cảm thất đầy ấn tượng bởi hai điều có vẻ hữu ích cho hành trình hiệp thông của chúng ta. Tôi muốn chia sẻ hai điều ấy với các bạn. Tôi muốn đề cập đến sự thống nhất trong sự đa dạng và nhân chứng của cuộc sống.
Thứ nhất, sự thống nhất trong đa dạng. Vào Lễ Ngũ Tuần, Sách Tông Đồ Công Vụ cho chúng ta biết, các môn đệ “tất cả cùng ở một nơi” (2: 1). Tuy nhiên, chúng ta nên chú ý đến cách mà Thánh Linh, Đấng ngự trên mỗi người, đã chọn một thời điểm khi tất cả họ ở bên nhau. Họ cũng có thể thờ phượng Thiên Chúa và làm điều tốt cho người khác một cách riêng lẻ, nhưng khi họ hiệp nhất với nhau, thì cánh cửa dẫn đến công việc của Thiên Chúa sẽ rộng mở. Các tín hữu Kitô được kêu gọi đến với nhau để các công trình kỳ diệu của Thiên Chúa có thể được hoàn thành ở giữa chúng ta. Sự hiện diện của chúng ta ở đây tại Bahrain với tư cách là một đàn chiên nhỏ của Chúa Kitô, sống rải rác ở nhiều nơi khác nhau và theo các hệ phái khác nhau, giúp chúng ta cảm thấy cần phải hiệp nhất, chia sẻ đức tin. Cũng như trên quần đảo này có những mối liên hệ bền chặt giữa các đảo, thì điều đó cũng có thể giữa chúng ta với nhau để chúng ta không bị cô lập mà hiệp nhất trong tình hiệp thông huynh đệ.
Thưa anh chị em, tôi tự hỏi: Làm thế nào để chúng ta làm cho sự hợp nhất phát triển nếu lịch sử, thói quen, những cam kết và khoảng cách dường như lôi kéo chúng ta đến nơi khác? “Nơi tụ họp”, “đỉnh cao thiêng liêng” của sự hiệp thông của chúng ta là gì? Đó là sự ngợi khen Thiên Chúa, mà Thánh Linh khuấy động trong mọi người. Lời cầu nguyện ngợi khen không cô lập hoặc khép kín chúng ta vào bản thân và nhu cầu của chúng ta, nhưng lôi cuốn chúng ta vào trái tim của Chúa Cha và do đó kết nối chúng ta với tất cả anh chị em của chúng ta. Lời cầu nguyện ngợi khen và tôn thờ là hình thức cầu nguyện cao nhất. Nhưng không và vô điều kiện, lời cầu nguyện mang đến niềm vui của Thánh Linh, thanh tẩy trái tim, và khôi phục sự hòa hợp và thống nhất. Lời cầu nguyện là liều thuốc giải độc cho nỗi buồn và sự cám dỗ sa vào những than thở về sự kém cỏi bên trong và những con số bề ngoài nhỏ bé của chúng ta. Những ai ngợi khen Chúa Cha không nản lòng vì sự nhỏ bé của đàn chiên, nhưng vui mừng vì sự vĩ đại được làm con cái của Thiên Chúa. Lời cầu nguyện ngợi khen cho phép Thánh Linh tràn đầy sự an ủi của Ngài; nó trở thành một phương thuốc kỳ diệu cho nỗi cô đơn và nỗi nhớ nhà. Lời cầu nguyện cho phép chúng ta cảm nhận được sự gần gũi của Người Mục Tử Nhân Lành, ngay cả những lúc chúng ta cảm thấy thiếu vắng các mục tử của mình, như thường xuyên xảy ra ở những vùng đất này. Chính trong sa mạc của chúng ta, Chúa yêu thương mở ra những con đường mới chưa được khám phá và làm cho những mạch nước sống tuôn trào (x. Is 43:19). Lời cầu nguyện ngợi khen và thờ phượng dẫn chúng ta đến đó, đến các mạch nước của Thánh Linh, đưa chúng ta trở về nguồn gốc, đến sự hiệp nhất.
Thật là tốt cho chúng ta khi kiên trì ngợi khen Thiên Chúa, để trở thành dấu chỉ hiệp nhất cho tất cả các Kitô hữu! Hãy duy trì thói quen tốt là làm cho các công trình xây dựng nhà thờ của chúng ta cũng có thể dùng cho các cộng đồng khác thờ phượng cùng một Chúa. Vì không chỉ ở đây trên trái đất này, mà còn ở trên trời, có một bài hát ngợi khen đã kết hợp chúng ta lại với nhau, được hát bởi nhiều vị tử đạo Kitô thuộc các hệ phái khác nhau. Đã có biết bao người như thế trong những năm gần đây, ở Trung Đông và trên toàn thế giới, biết bao nhiêu! Giờ đây, họ tạo nên một bầu trời đầy sao độc đáo, dẫn đường cho chúng ta khi chúng ta đi qua các sa mạc của lịch sử. Chúng ta có cùng một mục tiêu: tất cả chúng ta đều được mời gọi đến sự hiệp thông viên mãn trong Thiên Chúa.
Tuy nhiên, chúng ta hãy nhớ rằng sự thống nhất mà chúng ta đang hành trình là sự thống nhất trong đa dạng. Điều quan trọng cần ghi nhớ là: Sự thống nhất không phải là “sự giống nhau”, không, nó là sự thống nhất trong sự đa dạng. Lời tường thuật về Lễ Ngũ Tuần kể rằng mỗi người đã nghe các Tông đồ nói “bằng ngôn ngữ của mình” (Cv 2: 6): Thánh Thần không tạo ra một ngôn ngữ mới cho mọi người, nhưng cho phép mỗi người nói các ngôn ngữ khác (x. V. 4), để mọi người có thể nghe được ngôn ngữ của mình do người khác nói (xem câu 11). Nói một cách dễ hiểu, Ngài không giam cầm chúng ta trong sự đồng nhất, nhưng bắt chúng ta chấp nhận lẫn nhau trong những khác biệt của chúng ta. Điều đó xảy ra khi con người sống bởi Thánh Linh. Họ học cách gặp gỡ từng anh chị em của mình trong đức tin như một phần của cơ thể mà chính họ thuộc về. Đó là tinh thần của hành trình đại kết.
Các bạn thân mến, chúng ta hãy tự hỏi bản thân rằng chúng ta đang tiến bộ như thế nào trên hành trình này. Là một mục tử, một tín hữu của tín hữu Chúa Kitô, tôi có sẵn sàng đón nhận tác động của Thánh Linh không? Tôi có xem công cuộc đại kết là một gánh nặng, như một cam kết xa vời, như một nghĩa vụ thể chế, hay như ước muốn chân thành của Chúa Giêsu là tất cả được nên “một” (Ga 17:21), và là một sứ mệnh bắt nguồn từ Tin Mừng? Cụ thể, tôi phải làm gì cho những anh chị em tin vào Chúa Kitô mà không phải là “của tôi”? Tôi có làm quen với họ, tôi có tìm kiếm họ, tôi có thể hiện sự quan tâm đến họ không? Tôi có giữ khoảng cách và trọng hình thức, hay tôi cố gắng tìm hiểu lịch sử của họ và đánh giá cao tính độc đáo của họ, mà không coi đó là một trở ngại không thể vượt qua?
Sau sự thống nhất trong đa dạng, bây giờ chúng ta chuyển sang yếu tố thứ hai: nhân chứng của cuộc sống. Vào Lễ Ngũ Tuần, các môn đệ được “mở ra”, được biến đổi và đi ra khỏi Phòng Tiệc Ly. Sau đó các ngài sẽ đi ra khắp thế giới. Giêrusalem, nơi dường như là điểm đến của họ, trở thành điểm khởi đầu của một cuộc phiêu lưu phi thường. Nỗi sợ hãi đã giữ họ ở nhà giờ đây trở thành một ký ức xa vời: từ đó họ đi khắp nơi, không phải để nổi bật so với những người khác, chẳng phải để cách mạng hóa trật tự xã hội và thế giới, nhưng bằng cuộc sống của mình, các ngài làm rạng rỡ khắp mọi nơi vẻ đẹp của tình yêu Thiên Chúa. Thông điệp của chúng ta không phải là một diễn văn được thực hiện bằng lời nói, mà là một nhân chứng được đưa ra bằng hành động. Đức tin không phải là một đặc ân để được tuyên bố, nhưng là một món quà để được chia sẻ. Như một văn bản cổ đã viết: Các tín hữu đạo Đấng Kitô “không sống ở những thành phố cụ thể, họ không sử dụng một số ngôn ngữ lạ, và họ không áp dụng một lối sống đặc biệt… Mỗi vùng ngoại quốc đều là quê hương của họ… Họ sống trên đất nhưng có quyền công dân của mình ở trên thiên đường. Họ tuân theo các luật đã được thiết lập, nhưng với cách sống của họ, họ ở trên luật. Họ yêu tất cả mọi người “(Thư gửi Diognetus, V). Họ yêu tất cả mọi người: đây là huy hiệu của các Kitô hữu, là bản chất của chứng tá của chúng ta. Sống ở đây ở Bahrain đã giúp nhiều người trong số các bạn khám phá lại và thực hành tính đơn giản hoàn toàn của lòng bác ái. Tôi nghĩ đến sự trợ giúp mà các bạn cung cấp cho những anh chị em của chúng ta, những người đến từ nơi khác, về sự hiện diện khiêm nhường của Kitô hữu và chứng tá mà các bạn thực hiện hàng ngày tại nơi làm việc bằng sự hiểu biết và kiên nhẫn, vui vẻ và hiền lành, nhân từ và tinh thần đối thoại. Nói một cách ngắn gọn: hòa bình.
Chúng ta cũng sẽ rất hữu ích khi nhìn lại cách chúng ta làm chứng, vì theo thời gian, chúng ta có thể suy yếu lòng nhiệt thành phản ánh Chúa Giêsu qua tinh thần của các Mối Phúc, sự kiên định và tốt lành trong cuộc sống của chúng ta, và sự bình an của chúng ta. Chúng ta hãy hỏi, bây giờ chúng ta đang cùng nhau cầu nguyện cho hòa bình: chúng ta có thực sự là những người của hòa bình không? Chúng ta có muốn làm cho sự hiền lành của Chúa Giêsu hiện diện ở khắp mọi nơi, không đòi hỏi được đáp lại không? Chúng ta có tạo ra của riêng mình, mang chúng trong trái tim và trong lời cầu nguyện của chúng ta, những đấu tranh, tổn thương và xung đột mà chúng ta thấy xung quanh chúng ta không?
Thưa anh chị em, tôi muốn chia sẻ với anh chị em những suy nghĩ này về sự hiệp nhất, là điều mà lời khen ngợi củng cố, và chứng tá, là điều mà lòng bác ái xác nhận. Sự hiệp nhất và chứng tá đều rất cần thiết. Chúng ta không thể thực sự làm chứng cho Thiên Chúa tình yêu trừ khi chúng ta hiệp nhất với nhau theo thánh ý của Ngài, và chúng ta không thể hợp nhất bằng cách xa rời nhau, không cởi mở để làm chứng, không mở rộng ranh giới lợi ích của chúng ta và của cộng đồng chúng ta nhân danh Thánh Linh, Đấng bao trùm mọi ngôn ngữ và tiếp cận với mọi người. Cho phép tôi nói thêm một điều: Chúa Thánh Thần đã tạo ra một sự đa dạng lớn dường như là một sự hỗn loạn lớn. Tuy nhiên, cùng một Thánh Linh ban các loại ân sủng khác nhau cũng tạo ra sự hiệp nhất, nhưng hiệp nhất theo nghĩa hòa hợp. “Thánh Linh là sự hòa hợp”, một trong những Giáo phụ vĩ đại của Giáo hội đã nói: “Ipse harmoniac est”, chính Ngài là sự hòa hợp. Chúng ta hãy cầu nguyện rằng sự hòa hợp này có thể tồn tại giữa chúng ta. Thánh Linh liên kết chúng ta và sai chúng ta đi; Ngài quy tụ chúng ta trong sự hiệp thông và sai chúng ta đi truyền giáo. Chúng ta hãy giao phó cho Ngài trong lời cầu nguyện cuộc hành trình chung của chúng ta, và cầu xin Ngài tuôn đổ ân sủng trên chúng ta, trong một Lễ Hiện Xuống mới sẽ mở ra những chân trời mới và đẩy nhanh tốc độ của hành trình hiệp nhất và hòa bình của chúng ta.