1. Tin Vui: Việt Nam có thêm một Giám Mục Phụ Tá cho Tổng Giáo phận Sàigòn
Trong bản tin ngày 1 tháng 11, lễ Các Thánh Nam Nữ, Ông Matteo Bruni, Giám đốc Phòng Báo chí Tòa Thánh cho biết như sau:
Đức Thánh Cha đã bổ nhiệm Cha Giuse Bùi Công Trác, linh mục thuộc tổng giáo phận, hiện là Giám Đốc Đại Chủng Viện Thánh Giuse làm Giám Mục Phụ Tá Tổng Giáo Phận Sàigòn, hiệu tòa Arsennaria.
Tiểu sử Đức Tân Giám Mục Giuse Bùi Công Trác
Đức Tân Giám Mục Giuse Bùi Công Trác sinh ngày 05/05/1965 tại Đà Lạt, tỉnh Lâm Đồng, thuộc giáo xứ Chính tòa giáo phận Đà Lạt
Từ năm 1993 đến năm 1999, ngài theo học tại Đại Chủng Viện Thánh Giuse Sàigòn
Ngày 30/06/1999, ngài được truyền chức linh mục tại nhà thờ Đức Bà Sàigòn.
Từ năm 1999 đến năm 2003, ngài là linh mục phụ tá giáo xứ Thủ Thiêm, tổng giáo phận Sàigòn
Từ năm 2003 đến năm 2004, ngài phục vụ tại Đại Chủng viện thánh Giuse Sài Gòn
Từ năm 2004 đến 2010, ngài du học tại Đại học Giáo Hoàng Grêgôriô ở Rôma và đạt được học vị Tiến sĩ Giáo huấn xã hội Công giáo
Từ năm 2010 đến 2016, ngài là phó Giám đốc Giáo hoàng Học viện Quốc tế Truyền giáo thánh Phaolô Tông đồ trực thuộc Bộ Truyền Giảng Tin Mừng Cho Các Dân Tộc.
Từ năm 2010 đến năm 2013, ngài là Phó Chủ tịch Hội Liên Tu sĩ Rôma
Từ năm 2013 đến năm 2016, ngài là Chủ tịch Hội Liên Tu sĩ Rôma
Từ năm 2016 đến nay, ngài Giám đốc Đại Chủng viện thánh Giuse của tổng giáo phận Sàigòn
Ngày 01/11, ngài được Đức Thánh Cha Phanxicô bổ nhiệm làm Giám Mục Phụ Tá, hiệu tòa Arsennaria.
2. Phó Văn phòng Tổng thống Kyrylo Tymoshenko lên án Nga tấn công dữ dội trong ngày lễ các thánh
Trong bản báo cáo sáng thứ Tư 2 tháng 11, Phó Văn phòng Tổng thống Kyrylo Tymoshenko đã lên án quân Nga tấn công dữ dội vào đúng ngày lễ Các Thánh Nam Nữ, một ngày mà theo truyền thống Chính Thống Giáo, lẽ ra phải là một ngày hòa bình.
Ông nói: “Rạng sáng ngày lễ các Thánh, những kẻ khủng bố Nga đã tiến hành 4 cuộc không kích bằng máy bay không người lái vào vùng Poltava, làm hư hại các kho hàng của các cơ quan bác ái Ukraine và quốc tế. Cơ sở hạ tầng dân dụng bị hư hỏng nặng. Các mảnh vỡ rơi xuống các nhà kho ở Poltava, gây ra hỏa hoạn. Trong giờ tiếp theo, đó ba máy bay không người lái khác tấn công vào cùng một khu vực. Tổng diện tích đám cháy là 3,600 mét vuông.”
Ông lưu ý rằng ngọn lửa đã được dập tắt, không ai bị thương, nhưng thiệt hại rất nặng về tài sản.
Đáp lại, lực lượng vũ trang Ukraine đã phá hủy một máy bay trực thăng Mi-8 của Nga và một máy bay không người lái.
“Vào ngày 1 tháng 11, tại khu vực Donetsk, một đơn vị hỏa tiễn phòng không của Bộ Tư lệnh Không quân miền Đông đã bắn hạ một máy bay trực thăng Mi-8 của Nga và một máy bay không người lái chiến thuật vào lúc 09:00 và 12:00”.
Vào rạng sáng ngày 1 tháng 11, các đơn vị phòng không của Lực lượng vũ trang Ukraine đã bắn hạ 6 chiếc máy bay không người lái Shahed-136 do Iran sản xuất.
Hôm thứ Ba 25 tháng 10, Thượng phụ Kirill, người đứng đầu Nhà thờ Chính thống Nga, cho rằng Satan đang lộng hành ở Ukraine. Ông đã gọi Putin là “một chiến binh chống lại những kẻ chống Chúa” hay “một nhà trừ tà chính”.
Kirill nói với các công dân Nga đừng sợ cái chết trong bối cảnh Putin quyết định điều động quân dự bị đến chiến đấu ở Ukraine.
Trước đó, trong một bài giảng tại Tu viện Zachatyevsky ở Mạc Tư Khoa vào ngày 22 tháng 9, Kirill nói:
“Hãy dũng cảm lên để hoàn thành nghĩa vụ quân sự. Và hãy nhớ rằng nếu bạn hy sinh mạng sống của mình cho đất nước của bạn, bạn sẽ được ở với Chúa trong vương quốc của Ngài, vinh quang và cuộc sống vĩnh cửu.”
Cha Ioann Kurmoyarov, người sẽ bị đưa ra xét xử ở St. Petersburg vào ngày 14 tháng 11 vì đã đưa ra các chỉ trích nhắm vào Thượng Phụ Kirill vì sự ủng hộ của ông ta đối với cuộc xâm lược Ukraine bày tỏ lo ngại khi Kirill tiếp tục cung cấp vỏ bọc thần học cho cuộc xâm lược Ukraine bằng cách cho rằng Satan đang lộng hành ở Ukraine. Ngài cho rằng những trò mua thần bán thánh như thế chung cuộc sẽ gây ra sự xói mòn niềm tin nghiêm trọng đối với Chính Thống Giáo Nga và tạo ra các tác động kinh hoàng đối với nỗ lực Phúc Âm Hoá một dân tộc đã chìm sâu trong chủ nghĩa cộng sản suốt hơn 70 năm.
3. Hoa nghĩa trang.
Tháng mười một vẫn được dành riêng cho các linh hồn. Người Công Giáo nói chung rất quan tâm đến những ai đã ra đi, mong rằng người thân quá cố của mình được chia sẻ hạnh phúc với Thiên Chúa tình yêu. Đây là một ước muốn rất đẹp, rất tình người.
Khi nghe tin Đức Giêsu đã làm cho nhóm Xa-đốc phải câm miệng, thì những người Pha-ri-sêu họp nhau lại. Rồi một người thông luật trong nhóm hỏi Đức Giêsu để thử Người rằng: “Thưa Thầy, trong sách Luật Mô-sê, điều răn nào là điều răn trọng nhất?”
Đức Giêsu đáp: “Ngươi phải yêu mến Đức Chúa, là Thiên Chúa của ngươi, hết lòng, hết linh hồn và hết trí khôn ngươi. Đó là điều răn quan trọng nhất và là điều răn thứ nhất. Còn điều răn thứ hai, cũng giống điều răn ấy, là: ngươi phải yêu người thân cận như chính mình. Tất cả Luật Mô-sê và các sách ngôn sứ đều tuỳ thuộc vào hai điều răn ấy.”
Chúng ta phải yêu mến tha nhân khi họ còn sống và cả khi họ đã ra đi trước chúng ta. Trong tâm tình đó, Hiền Hoà xin gởi đến quý vị và anh chị em bài suy niệm sau đây của linh mục nhà văn Nguyễn Tầm Thường.
Nghĩa trang có nhiều loại hoa. Chúng khác nhau ở tên gọi mà giống nhau ở một sự kiện: Hoa nghĩa trang là hoa ở lại với người sống chứ làm sao theo người chết ra đi được. Trong không gian lạnh, trong vùng tối không còn bầu trời của huyệt mộ làm sao người chết biết đến màu sắc của hoa? Vì thế, hoa ân tình hay hoa xã giao thì cũng chỉ người sống nhìn thấy hoa thôi.
Bi thương của con người trong kiếp sống nhân sinh là kẻ sống có thể lấy hoa thật tiễn đưa người chết bằng những tâm tình giả. Bi thương của người chết là có những tâm tình thật, nhưng kẻ đã miền miệt ra đi rồi thì chẳng bao giờ nhìn thấy hoa.
Hoa nghĩa trang vẫn là hoa chỉ kẻ sống nhìn thấy thôi. Chết là đi vào thế giới khác rồi. Hoa hãy ở lại, giã từ hoa.
Lời của một đóa hoa.
Tôi là đóa hoa hồng. Tôi ra đời trong một thửa đất miền quê. Chúng tôi vui với gió và nắng. Bình minh lên, chúng tôi thức dậy chào một ngày mới. Nắng trang điểm cho chúng tôi rực lên sắc đỏ, mướt lên màu xanh. Chiều về chúng tôi chờ sương đêm. Những giọt sương trong và mát như suối tiên xoa trên da chúng tôi nước tinh khiết của trời. Rồi ngày mai nắng lại làm những cánh hoa chúng tôi óng ả. Chúng tôi sống êm dịu với sương đêm và nắng ngày. Thế rồi, bỗng đến một bình minh khắc nghiệt.
Tôi đang sống tuổi thần tiên nhất trong đời thì có người đến bứng khỏi thửa vườn rất thân mến dấu yêu. Tôi không biết mình bị đem đi những đâu, bị đưa qua những chốn nào. Một sáng nọ, khi tôi thấy ánh mặt trời thì chung quanh tôi hoàn toàn khác lạ. Nơi tôi ở không phải là khu vườn miệt quê nữa. Tôi không còn thở hơi của đất, hương nồng của cỏ. Các loại hoa chung quanh tôi cũng bàng hoàng như thế. Tôi đang được bày bán ở một chợ hoa. Và từ đó, định mệnh chúng tôi bắt đầu.
Chỗ nào con người muốn sang trọng huy hoàng, họ đem chúng tôi đến. Chúng tôi trở nên nhan sắc cho con người. Ai trong chúng tôi cũng băn khoăn về duyên số của mình. Riêng tôi, tôi không biết mình sẽ lại trôi dạt một chuyến đò nữa đi đâu. Nghe chuyện con người nói với nhau khi họ đến chợ hoa, chúng tôi mới biết thế giới của con người rất phức tạp chứ không như khu vườn của tôi ngày xưa. Và, họ đang có một định mệnh cho tôi.
Có những cành hoa sẽ theo cô dâu về nhà chồng. Trên tay người thiếu nữ xinh nào đó, chúng sẽ làm cho người con gái ấy mơ màng duyên dáng. Có những đóa hoa còn trang trọng hơn nữa, chúng sẽ ở trên bàn thờ, gần chỗ của Thượng Ðế. Có bông hoa thì hạnh phúc vì tình yêu ban đầu tặng nhau. Chúng được đưa lên môi nồng nàn. Chúng cũng ban hương cho những nụ hôn của các đôi tình nhân thêm mộng mị. Chung quanh chúng tôi là một thế giới bí mật của loài người. Chúng tôi tự hỏi mình, rồi hỏi lẫn nhau:
Nơi nào hạnh phúc nhất?
Tôi chưa bao giờ có kinh nghiệm về định mệnh này. Chẳng thấy đóa hoa nào đã ra đi rồi trở lại kể cho chúng tôi hay. Tôi biết có những đóa hoa được tặng cho các danh nhân lỗi lạc. Ước mơ một đời làm hoa như tôi là một ngày nào đó, sau khi người nghệ sĩ trình tấu một tình ca tuyệt vời, tôi được trao tặng và người nghệ sĩ giơ tôi lên cao trước hàng ngàn bàn tay ngưỡng mộ. Ôi! hạnh phúc biết mấy!
Tôi cũng nghĩ, biết đâu tôi được cắm trong bình ngọc quý, êm ả ru đời trong phòng một cô thiếu nữ mới lớn. Tôi sẽ rình mò lén nghe cô nhỏ viết nhật ký. Bao nhiêu tưởng tượng thần thoại đi về trong giấc ngủ của tôi.
Tôi là loài hoa cũng lãng mạn, đôi khi tôi thích những chân trời màu tím, và có nước mắt. Nhất là nước mắt của tình yêu, nó dịu dàng làm sao! Một ngày nọ, tôi bồi hồi quá đỗi khi biết mình sắp về vùng trời có nước mắt và màu tím. Mầu tím hôm nay là tím ở trong lòng. Màu tím của một nghĩa trang. Tôi chưa bao giờ biết nghĩa trang. Tôi chỉ bâng khuâng hiểu rằng nơi đó có biệt ly và sầu nhớ. Tôi yêu những khung trời có nỗi đau ngọt ngào, vì tôi nghĩ rằng trong nước mắt sẽ có nhớ, có thương. Tôi hân hoan giã từ bè bạn đi theo định mệnh của tôi ra nghĩa trang.
Tôi được trân trọng đưa vào khung trời cô đơn này. Bây giờ tôi hiểu cô đơn cũng có nhiều thứ. Có cô đơn của một cánh lá chiều hoang. Nó biệt ly thầm lặng, lững thững một mình tìm nỗi sầu. Có cô đơn của một cánh chim lẻ bạn. Nó man mác trong hồn niềm thương. Có cô đơn của thập giá. Nó linh thiêng dũng cảm. Trong nghĩa trang, tôi hiểu thêm những cô đơn khác, và nhất là nỗi cô đơn trong tôi.
Khi cành hoa đứng một mình trong vườn hoa, cô đơn của nó là cô đơn chờ mong, đẹp như cô đơn của người thiếu nữ. Cô đơn của người thiếu nữ mới lớn là cô đơn làm cho kẻ khác cô đơn. Khi những cô đơn ấy tìm nhau thì cô đơn âm lên những giai điệu ngọt ngào thích thú. Nhưng cô đơn của tôi trong nghĩa trang này là cô đơn của một bông hoa thật đã thành đóa hoa giả.
Tôi yêu màu tím của biệt ly, nhưng tôi không gặp màu tím thương nhớ ở đây. Tôi muốn là bông hoa tím nối dài thương nhớ của người ra đi và kẻ ở lại. Tôi muốn là bông hoa ân tình làm vòng khăn tang cho thương tiếc. Tôi yêu những dòng nước mắt có nhớ, có đau, nhưng tôi chỉ gặp thờ ơ. Tôi muốn là bông hoa cho người ra đi. Tôi muốn theo người đã vĩnh biệt để vào thế giới vĩnh hằng bên kia. Nhưng tôi chỉ được đem tới đây để làm vui người sống. Thế giới của con người kỳ lạ quá. Trong nghĩa trang này tôi đã thấy: Có những người con khi mẹ còn sống thì quên lãng thờ ơ. Rồi ngày mẹ chết, cũng ôm một đóa hoa cho nhân thế khen mình hiếu trung. Có những vợ chồng lúc còn sống, thầm ao ước được một bông hoa, mà sao hiếm hoi quá. Khi chết rồi họ đem ra nghĩa trang những vòng cườm lặng lẽ.
Những đóa hoa đem ra mộ huyệt mà chỉ là của người sống làm vui lòng người sống với mục đính tư lợi cho mình thì đấy là những đóa hoa giả hình. Khi tôi phải làm cánh hoa như thế thì nỗi cô đơn trong tôi sầu buồn chất ngất.
* * *
Hỡi bạn ơi, để tìm vẻ đẹp của loài hoa chúng tôi, không phải là chưng hoa, tặng hoa mà là nhìn thấy tiếng nói của Thượng Ðế trong hồn hoa. Loài hoa chúng tôi không chối từ người gian dối hay người thành thật. Hoa không chọn lựa là hoa cưới hay hoa nghĩa trang. Hoa chấp nhận ở trên bàn thờ cũng như trong phòng trà. Chúng tôi yêu đời sống bằng trái tim của Thượng Ðế. Vẻ đẹp của hoa là làm đẹp bất cứ nơi nào mình tới, bất cứ thửa vườn nào mình được ươm trồng. Con người thích hoa mà sao chẳng thấy vẻ đẹp sâu thẳm trong màu sắc của chúng tôi. Thượng Ðế dựng nên chúng tôi để nói về lòng thật thà, bao dung. Sự thật thà là vẻ đẹp Thượng Ðế yêu quý.
* * *
Tôi không là hoa giả. Tôi là đóa hồng với tất cả sự sống Thượng Ðế đã ban tặng. Tôi bị gọi là giả, bởi, tôi rơi trong tay người giả dối, họ đem tôi ra đây với những ý nghĩ giả dối mà thôi. Tôi đang ở trong nghĩa trang. Tôi đã nghe nhiều bài điếu văn tiễn người chết. Nhưng chết rồi làm sao nghe? Rất nhiều khi chỉ là lời của kẻ sống mượn người chết mà tìm vinh quang cho nhau. Tại sao thân phận tôi lại là đóa hoa của người sống muốn làm vui lòng người sống? Tôi thấy những bài điếu văn tiễn người chết nhưng lại cố ý là để lấy lòng người sống vô duyên thế nào thì thân phận làm hoa nghĩa trang của tôi cũng vô duyên như thế. Có những chuyện đời chỉ vì nghi lễ tiễn đưa người chết không làm cho người sống được tiếng khen mà tâm tình gia tộc bị đổ vỡ. Có người đến nghĩa trang vì xã giao, vì lý do chính trị, vì chuyện làm ăn. Ôi! ở ngoài nghĩa trang này có nhiều ý nghĩ tâm tình khác nhau lắm.
Tôi đang cô đơn vì tôi chỉ là cành hồng của người sống mượn người chết mà lợi dụng nhau. Nỗi cô đơn ấy xót xa, vì linh hồn người chết rất tủi, không muốn nhìn tôi, họ không nhận tôi vì tôi không thuộc về họ. Còn người sống sẽ bỏ tôi ngoài nghĩa trang rồi ra về, họ quên tôi.
Chết mà không được nhớ là chết lần thứ hai, thì sống mà không được nhớ là chết hai lần trong một lúc. Vì thế tôi đang sống, nhưng trong tôi là hai nỗi chết.
* * *
Chúa trang điểm trái đất bằng vẻ đẹp của hoa. Chung quanh con có biết bao nhiêu hoa. Hoa mọc ngoài đường. Hoa mọc ngoài đồng. Hoa trên bàn thờ. Hoa bên hàng rào. Chúng là ngôn ngữ thật nên thơ. Nếu con biết đứng nhìn cành thiên lý trong một chiều êm ả, con sẽ nghe được sự đơn sơ cần thiết trong cuộc sống. Nhìn đóa sen trong ao, con sẽ thấy sự thanh tao cần thiết trong cõi đời. Hương bưởi thoang thoảng bên ngõ nhà ai một tối trời nào đó, sẽ đưa con về ý nghĩ trong đêm đen vẫn có vẻ diễm kiều của đêm đen. Trong những hoàn cảnh khó khăn vẫn có vẻ đẹp của cuộc sống.
Hoa không chọn nơi nào đẹp mới tới, mà, bất cứ nơi nào tới hoa sẽ làm đẹp nơi đó. Hoa thành thật. Hoa bao dung. Ngôn ngữ loài hoa nghĩa trang thật xót xa. Con muốn cầu xin cho con nhìn hoa mà biết ý nghĩa cuộc sống trên đời.
Hãy cho nhau cánh hoa lúc còn sống, khi chết rồi thì cả rừng hoa đem ra nghĩa trang cũng chẳng ý nghĩa gì.