Lúc 10h15 sáng Chúa Nhật 17 tháng Tư, trước hàng trăm ngàn tín hữu đứng chật quảng trường thánh Phêrô, Đức Thánh Cha đã cử hành thánh lễ Phục sinh. Tiếp theo đó là sứ điệp Phục sinh Urbi et Orbi gởi dân thành Rôma và toàn thế giới cùng nghi thức ban phép lành kèm theo ơn toàn xá cho tất cả các tín hữu hiện diện tại quảng trường thánh Phêrô cũng như những anh chị em tín hữu trên thế giới, theo dõi qua các đài phát thanh, truyền hình và các phương tiện truyền thông mới trong đó có mạng lưới điện toán toàn cầu miễn là họ tuân giữ các qui tắc và hội đủ các điều kiện luật định, nghĩa là xưng tội, rước lễ, cầu nguyện theo ý Đức Thánh Cha và từ bỏ mọi quyến luyến đối với tội lỗi.
Trong sứ điệp Phục Sinh Urbi et Orbi gởi đến dân thành Rôma và toàn thế giới, Đức Thánh Cha nói:
Chúa Giêsu, Đấng bị đóng đinh, đã sống lại! Người đứng giữa những người đang thương tiếc Người, đang khóa mình sau những cánh cửa đóng kín, đầy sợ hãi và đau khổ. Chúa đến giữa họ và nói: “Bình an cho anh em!” (Ga 20:19). Ngài chỉ ra những vết thương ở tay và chân, và vết thương ở bên hông. Ngài không phải là ma; nhưng thực sự là Chúa Giêsu, chính là Chúa Giêsu đã chết trên thập tự giá và được đặt trong mồ. Trước con mắt ngờ vực của các môn đệ, Ngài lặp lại: “Bình an cho anh em!” (câu 21).
Đôi mắt của chúng ta cũng đang hoài nghi về lễ Phục sinh giữa chiến tranh. Chúng ta đã thấy quá nhiều máu, quá nhiều bạo lực. Trái tim của chúng ta cũng vậy, đã tràn đầy sợ hãi và đau khổ, vì rất nhiều anh chị em của chúng ta đã phải tự nhốt mình để được an toàn khỏi bị ném bom. Chúng ta cố gắng tin rằng Chúa Giêsu đã thực sự sống lại, rằng Người đã thực sự chiến thắng sự chết. Liệu điều đó có thể chỉ là một ảo ảnh, hay chỉ là một phần trong trí tưởng tượng của chúng ta chăng?
Không, đó không phải là ảo ảnh! Ngày nay, hơn bao giờ hết, chúng ta nghe vang vọng lời loan báo Phục sinh rất đỗi thân thương đối với Kitô giáo Đông phương: “Chúa Kitô đã sống lại! Ngài đã sống lại thật rồi! “ Ngày nay, hơn bao giờ hết, chúng ta cần Người, vào cuối Mùa Chay tưởng như vô tận. Chúng ta vừa mới thoát ra sau hai năm đại dịch, gây thiệt hại nặng nề. Đã đến lúc cùng nhau bước ra khỏi đường hầm, chung tay, góp sức, tập hợp sức mạnh và nguồn lực của mình... Nhưng thay vào đó, chúng ta lại đang chứng tỏ rằng chúng ta vẫn mang trong mình tinh thần của Cain, người đã coi Abel không phải là anh em, mà là một đối thủ, và suy tính cách thế loại bỏ em mình. Chúng ta cần Chúa bị đóng đinh và phục sinh để chúng ta có thể tin tưởng vào sự chiến thắng của tình yêu, và hy vọng vào sự hòa giải. Ngày nay, hơn bao giờ hết, chúng ta cần Người đứng giữa chúng ta và lặp lại với chúng ta: “Bình an cho anh em!”
Chỉ có Ngài mới làm được. Ngày nay, một mình Ngài mới có quyền nói với chúng ta về hòa bình. Chỉ có một mình Chúa Giêsu, vì Người mang những vết thương… những vết thương của chúng ta. Những vết thương của Ngài thực sự là của chúng ta, vì hai lý do. Những vết thương ấy là của chúng ta bởi vì chúng ta đã gây ra cho Ngài bởi tội lỗi của chúng ta, bởi sự cứng lòng của chúng ta, bởi sự thù hận anh em của chúng ta. Những vết thương ấy cũng là của chúng ta bởi vì Ngài đã mang chúng vì lợi ích của chúng ta; Ngài đã không rũ bỏ chúng khỏi cơ thể được tôn vinh của mình; Ngài đã chọn giữ chúng, mang chúng mãi mãi. Những vết thương ấy là dấu ấn không thể xóa nhòa của tình yêu Ngài dành cho chúng ta, một hành động cầu bầu lâu dài, để Cha trên trời, khi nhìn thấy chúng, sẽ thương xót chúng ta và toàn thế giới. Những vết thương trên thân thể của Chúa Giêsu phục sinh là dấu chỉ của trận chiến mà Người đã chiến đấu và chiến thắng cho chúng ta, đã chiến thắng bằng vũ khí của tình yêu, để chúng ta có được hòa bình và sống trong bình an.
Khi chúng ta chiêm ngưỡng những vết thương vinh quang đó, đôi mắt ngờ vực của chúng ta mở to; trái tim cứng rắn của chúng ta mở ra và chúng ta chào đón sứ điệp Phục sinh: “Bình an cho anh em!”
Chúng ta hãy để cho sự bình an của Chúa Kitô đến trong cuộc sống của chúng ta, ngôi nhà của chúng ta, đất nước của chúng ta!
Cầu mong có hòa bình cho Ukraine đang bị chiến tranh tàn phá, đã bị thử thách rất nhiều bởi bạo lực và sự tàn phá của cuộc chiến tàn khốc và vô nghĩa mà quốc gia này đã bị kéo vào. Trong đêm đen đau khổ và chết chóc khủng khiếp này, cầu mong một tia sáng hy vọng mới sẽ sớm xuất hiện! Hãy có một quyết định cho hòa bình. Cầu mong chấm dứt tình trạng gồng các cơ bắp trong lúc người ta đang khổ sở. Làm ơn, đừng để chúng ta quen với chiến tranh! Tất cả chúng ta hãy cam kết cầu xin hòa bình, từ những ban công và trên các đường phố của chúng ta! Cầu mong các nhà lãnh đạo của các quốc gia nghe thấy lời cầu xin hòa bình của mọi người. Mong họ lắng nghe câu hỏi đầy âu lo được đặt ra bởi các nhà khoa học gần 70 năm trước: “Chúng ta sẽ đặt một dấu chấm hết cho loài người, hay loài người sẽ từ bỏ chiến tranh?” (Tuyên ngôn Russell-Einstein, ngày 9 tháng 7 năm 1955).
Tôi ôm chặt trong trái tim mình tất cả những nạn nhân Ukraine, hàng triệu người tị nạn và những người phải di dời nội bộ, những gia đình bị chia cắt, những người già bơ vơ, những cuộc đời tan nát và những thành phố tan hoang. Tôi nhìn thấy khuôn mặt của những đứa trẻ mồ côi chạy trốn khỏi chiến tranh. Khi nhìn vào chúng, chúng ta không thể không nghe thấy tiếng kêu đau đớn của chúng, cùng với tiếng kêu đau đớn của tất cả những đứa trẻ khác đang phải chịu đựng trên khắp thế giới của chúng ta: những đứa trẻ đang chết vì đói hoặc không được chăm sóc y tế, những nạn nhân của lạm dụng và bạo lực, và những thai nhi bị từ chối quyền được chào đời.
Giữa nỗi đau chiến tranh, cũng có những dấu hiệu đáng mừng, như cánh cửa rộng mở của tất cả các gia đình và cộng đồng đang chào đón những người di cư và tị nạn trên khắp Âu Châu. Mong rằng những hành động bác ái vô số này trở thành một phước lành cho xã hội của chúng ta, đôi khi bị suy nhược bởi tính ích kỷ và chủ nghĩa cá nhân, và giúp chúng ta chào đón tất cả mọi người.
Mong rằng cuộc xung đột ở Âu Châu cũng khiến chúng ta quan tâm hơn đến những tình huống xung đột khác, đau khổ và u buồn, những tình huống ảnh hưởng đến quá nhiều khu vực trên thế giới của chúng ta, những tình huống mà chúng ta không thể bỏ qua và không muốn quên đi.
Cầu mong hòa bình đến với Trung Đông, đã bị tàn phá bởi nhiều năm xung đột và chia rẽ. Vào ngày vinh quang này, chúng ta hãy cầu xin hòa bình cho Giêrusalem và hòa bình cho tất cả những ai yêu mến Thành Thánh này (xem Tv 121 [122]), các tín hữu Kitô, người Do Thái và người Hồi giáo. Cầu mong cho người Israel, người Palestine và tất cả những người sống ở Thành Thánh, cùng với những người hành hương, trải nghiệm vẻ đẹp của hòa bình, sống trong tình huynh đệ và được tự do lui tới các địa điểm Thánh trong sự tôn trọng lẫn nhau và tôn trọng quyền của mỗi người.
Cầu mong hòa bình và hòa giải cho các dân tộc Libăng, Syria và Iraq, và đặc biệt là cho tất cả các cộng đồng Kitô Giáo ở Trung Đông.
Cầu mong hòa bình cho Libya, để quốc gia này có thể tìm lại sự ổn định sau nhiều năm căng thẳng, và cho Yemen, quốc gia đang hứng chịu một cuộc xung đột bị lãng quên với những nạn nhân liên tục: xin cho thỏa thuận ngừng bắn được ký kết trong những ngày gần đây có thể khôi phục lại hy vọng cho người dân của đất nước này.
Chúng ta cầu xin Chúa Phục sinh ân sủng hòa giải cho Miến Điện, nơi mà một thảm kịch hận thù và bạo lực vẫn còn tồn tại, và cho cả Afghanistan, nơi những căng thẳng xã hội nguy hiểm vẫn chưa nguôi ngoai và một cuộc khủng hoảng nhân đạo bi thảm đang mang lại nhiều đau khổ cho người dân.
Cầu mong hòa bình cho toàn bộ lục địa Phi Châu, để tình trạng bóc lột mà nó phải gánh chịu và tình trạng xuất huyết do các cuộc tấn công khủng bố - đặc biệt là ở vùng Sahel - có thể chấm dứt, và quốc gia này có thể tìm thấy sự ủng hộ cụ thể trong tình huynh đệ của các dân tộc. Cầu mong con đường đối thoại và hòa giải được thực hiện một lần nữa ở Ethiopia, nơi bị ảnh hưởng bởi một cuộc khủng hoảng nhân đạo nghiêm trọng; và cầu mong cho bạo lực chấm dứt ở Cộng hòa Dân chủ Congo. Cầu mong cho không thiếu những lời cầu nguyện và tình liên đới đối với người dân ở miền đông Nam Phi bị lũ lụt tàn phá nặng nề.
Xin Chúa Kitô Phục Sinh đồng hành và trợ giúp người dân Mỹ Châu Latinh, những người mà trong một số trường hợp, điều kiện xã hội của họ đang trở nên tồi tệ hơn trong thời kỳ khó khăn của đại dịch, trầm trọng hơn bởi các trường hợp tội phạm, bạo lực, tham nhũng và buôn bán ma túy.
Chúng ta hãy cầu xin Chúa Phục sinh đồng hành với hành trình hòa giải mà Giáo Hội Công Giáo tại Canada đang thực hiện với các dân tộc bản địa. Xin Thần Khí của Chúa Kitô Phục Sinh chữa lành những vết thương của quá khứ và khích lệ những tâm hồn biết tìm kiếm sự thật và tình huynh đệ.
Anh chị em thân mến, mọi cuộc chiến đều mang lại những hậu quả khôn lường ảnh hưởng đến toàn thể gia đình nhân loại: từ đau thương và tang tóc đến thảm kịch của những người tị nạn, cũng như khủng hoảng kinh tế và lương thực, là những dấu hiệu mà chúng ta đang thấy. Đối mặt với những dấu hiệu tiếp tục của chiến tranh, cũng như nhiều thất bại đau đớn trong cuộc sống, Chúa Giêsu Kitô, Đấng đã chiến thắng tội lỗi, sự sợ hãi và cái chết, khuyên chúng ta đừng đầu hàng điều ác và bạo lực. Xin cho chúng ta chiến thắng bởi sự bình an của Chúa Kitô! Hòa bình là có thể; hòa bình là một bổn phận; hòa bình là trách nhiệm hàng đầu của mọi người!
Source:Dicastero per la Comunicazione - Libreria Editrice Vaticana