Người mù Ba – ti- mê
(Suy niệm Chúa nhật 30 TNB)
Ai được sinh ra trên trần gian này cũng mong muốn hoàn hảo về mọi bộ phận trong thân thể của mình. Vì thế, khiếm khuyết một bộ phận nào trên cơ thể là một nỗi buồn, nỗi đau khổ và mất mát vô cùng. Hôm nay, ngang qua Tin Mừng Thánh sử Mac-cô, chúng ta bắt gặp một người mù tên là Ba-ti-mê. Anh đã được sáng nhờ lòng tin và sự gặp gỡ Đức Giê-su, Đấng hiện thân Lòng Thương Xót của Thiên Chúa. Chúng ta thử rút ra một vài điểm nơi anh mù Ba-ti-mê để áp dụng vào đời sống đức tin của chính mình trong đời sống hằng ngày.
1/ Mù con mắt nhưng sáng tâm hồn
Tin Mừng ghi nhận “có một người mù đang ngồi ăn xin bên vệ đường, tên là Ba-ti-mê, con ông Ti-mê.” (Mc 10, 46). Anh Ba-ti-mê là người mù thật sự và làm nghề ăn xin. Đây là nghề chính của anh vì con mắt mù chằng làm được nên trò trống gì. Anh chỉ biết dựa vào lòng quảng đại của người khác khi đi qua chỗ anh ngồi ăn xin. Tuy anh mù nhưng tai của anh rất thính, miệng lưỡi anh nói rất lưu loát. Dẫn chứng là khi vừa nghe nói đó là Đức Giê-su Na-za-ret đi ngang qua chỗ anh ngồi, anh ta bắt đầu kêu lên rằng: “Lạy ông Giê-su, Con vua Đa-vít, xin dủ lòng thương tôi !” (c. 47). Có lẽ anh đã nghe kể về Đức Giê-su xuất phát từ dõng dõi Đa-vít từ bố mẹ hoặc những người thông thái khác. Anh bị mù về mặt thể lý nhưng xem ra anh đã sáng về mặt tâm hồn khi biết nhận ra Đức Giê-su, Đấng có thể cứu chữa anh thoát khỏi cảnh mù loà này. Anh mù nhưng anh có một lòng tin mạnh liệt dẫu có bị người khác ngăn cản.
2/ Lòng khát khao gặp Đức Giê-su dầu có ngăn trở
Quả thật, khi vừa nghe biết Đức Giê-su, anh không thể không kêu lên để được cứu giúp. Thấy vậy, nhiều người đã quát nạt bảo anh ta im đi, nhưng với lòng tin mạnh mẽ và niềm khát khao được ánh sáng từ Đức Giê-su càng làm cho anh kêu lớn tiếng hơn. Một thái độ khiêm tốn nơi anh Ba-ti-mê khi tự mình cảm thấy bất lực trước sự mù loà nhưng biết cậy vào sức cứu chữa của Thiên Chúa ngang qua Đức Giê-su, Ngôi Lời nhập thể. Điều quan trọng để được đón nhận ân sủng hay sự chữa lành của Thiên Chúa, con người cần khiêm nhường nhận sự yếu kém của bản thân và tin nhận vào quyền năng cao cả đến từ Thiên Chúa. Vì “Đối với con người thì không thể nhưng đối với Thiên Chúa thì mọi sự đều có thể” (Mc 10,27). Thật vậy, trong dân gian có câu ngạn ngữ: “Lửa thử vàng. Gian nan thử đức!”. Anh mù muốn được sáng mắt, anh phải trải qua nhiều thử thách gian nan: cách trở giữa bóng tối và ánh sáng, cản trở của những người chung quanh, bị khinh bỉ và coi thường,..Tuy nhiên,
3/ Gặp Đức Giê-su, đón nhận ánh sáng và bước theo Người.
Sau khi nghe tiếng kêu lớn của anh mù Ba-ti-mê, Đức Giê-su đã đứng lại và nói: Gọi anh ta lại đây!” (c.49). Niềm hy vọng đã hé mở cho anh mù khi được Đức Giê-su lưu tâm và để ý. Nghe được tiếng mời gọi đầy yêu thương của Đức Giê-su, người mù Ba-ti-mê đã lập tức vất ngay chiếc áo choàng, (c.49) cái vật bất ly thân của anh từ lúc nào để bảo vệ và che chở khi gió trời thay đổi. Anh vứt đi chiếc áo cũng là ‘vứt’ những ‘cái gì cũ kỹ’, ‘cái rườm rà, cái thân thuộc’, hay nói cách khác bỏ đi ‘con người cũ, người tội lỗi’ về anh để dám “đứng phắt dậy mà đến gần Đức Giê-su” (c.50) hầu trở nên con người mới, thụ tạo mới. Đức Giê-su đã chủ động để hỏi anh mù Ba-ti-mê: “Anh muốn tôi làm gì cho anh?” Một sự giải thoát đã được đặt ra cho anh mù. Anh không thể chần chừ nhưng trả lời với lòng khát khao: “Thưa Thầy, xin cho tôi được thấy” (c.51). Cuộc đời của anh chuẩn bị bước sang trang mới là từ mù loà đã được sáng. Con mắt bị che đậy bấy lâu, nay nhờ lòng tin của anh mù và nhờ vào quyền năng cũng như lòng thương xót của Thiên Chúa, con mắt đó đã được nhìn thấy. Đức Giê-su hiện diện là mang đến ánh sáng cho muôn người, nên Ngài đã nói với anh mù: Anh hãy đi, lòng tin của anh đã cứu anh”. Tức khắc, anh ta nhìn thấy được.” (c.52). Chưa dừng lại ở đó, thánh sử Mac-cô còn nói tiếp, sau khi được sáng mắt, anh mù Ba-ti-mê đã đi theo Đức Giê-su trên con đường Người đi. Khác với anh nhà giàu trong Chúa nhật tuần trước, anh ta đã bỏ đi không đi theo Đức Giê-su vì không dám từ bỏ của cải.
Quả thật, anh mù Ba-ti-mê đã để lại một bài học thật đắt giá cho những ai muốn bước theo Đức Giê-su Ki-tô. Bài học đó là muốn đón nhận ân sủng từ Chúa, con người cần có sự cộng tác, nghĩa là cần khiêm tốn nhận ra sự bất toàn của mình để đặt tất cả cho sự quan phòng của Thiên Chúa. Hơn nữa, khi đón nhận được ân lộc đến từ Chúa, con người hãy mau từ bỏ con người cũ, cái tôi, cái xấu xa, cái tội lỗi để bước theo Đức Giê-su trên con đường yêu thương, phục vụ và dấn thân cho tha nhân.
4/ Phải chăng ai đó trong chúng ta sáng con mắt thể lý nhưng đang mù về con mắt tâm hồn?
Nhiều người có mắt sáng nhưng đã xem ra mù loà về nhiều mặt, nhất là mù về mặt đức tin: chúng ta mù khi chỉ biết nhìn khinh bỉ tha nhân, vô cảm trước những cảnh đời đau khổ, đói nghèo; chúng ta mù loà khi sống ích kỷ và tham lam; chúng ta mù loà khi thiếu tình thương, lòng bao dung đối với anh chị em; chúng ta mù loà; chúng ta mù loà vì thiếu đời sống khiêm tốn, thiếu đời sống tin yêu phó thác vào Thiên Chúa, Đấng thấu suốt mọi sự; chúng ta mù loà khi nghe Lời Chúa mà không thực hành nơi đời sống thường ngày; chúng ta mù loà khi theo Chúa, đi đạo, nhưng chẳng bao giờ sống đạo; chúng ta mù loà khi không bao giờ trở nên chứng nhân cho anh chị em chưa cùng niềm tin,…
Câu hỏi suy niệm
1/ Tôi có đồng ý rằng tôi không bị mù về mặt thể lý nhưng tôi đang bị mù về mặt tâm hồn không?
2/ Như người mù Ba-ti-mê, tôi có muốn vút bỏ những cái xấu xa và cái tội lỗi mỗi lần đến gặp gỡ Đức Giê-su và bước theo Ngài không?
3/ Tôi có muốn được sáng mắt tâm hồn không? Thế thì tôi đang chọn ai trong cuộc đời: Đức Giê-su hay các thần lực khác?
Linh mục Phaolô Phạm Trọng Phương
(Suy niệm Chúa nhật 30 TNB)
Ai được sinh ra trên trần gian này cũng mong muốn hoàn hảo về mọi bộ phận trong thân thể của mình. Vì thế, khiếm khuyết một bộ phận nào trên cơ thể là một nỗi buồn, nỗi đau khổ và mất mát vô cùng. Hôm nay, ngang qua Tin Mừng Thánh sử Mac-cô, chúng ta bắt gặp một người mù tên là Ba-ti-mê. Anh đã được sáng nhờ lòng tin và sự gặp gỡ Đức Giê-su, Đấng hiện thân Lòng Thương Xót của Thiên Chúa. Chúng ta thử rút ra một vài điểm nơi anh mù Ba-ti-mê để áp dụng vào đời sống đức tin của chính mình trong đời sống hằng ngày.
1/ Mù con mắt nhưng sáng tâm hồn
Tin Mừng ghi nhận “có một người mù đang ngồi ăn xin bên vệ đường, tên là Ba-ti-mê, con ông Ti-mê.” (Mc 10, 46). Anh Ba-ti-mê là người mù thật sự và làm nghề ăn xin. Đây là nghề chính của anh vì con mắt mù chằng làm được nên trò trống gì. Anh chỉ biết dựa vào lòng quảng đại của người khác khi đi qua chỗ anh ngồi ăn xin. Tuy anh mù nhưng tai của anh rất thính, miệng lưỡi anh nói rất lưu loát. Dẫn chứng là khi vừa nghe nói đó là Đức Giê-su Na-za-ret đi ngang qua chỗ anh ngồi, anh ta bắt đầu kêu lên rằng: “Lạy ông Giê-su, Con vua Đa-vít, xin dủ lòng thương tôi !” (c. 47). Có lẽ anh đã nghe kể về Đức Giê-su xuất phát từ dõng dõi Đa-vít từ bố mẹ hoặc những người thông thái khác. Anh bị mù về mặt thể lý nhưng xem ra anh đã sáng về mặt tâm hồn khi biết nhận ra Đức Giê-su, Đấng có thể cứu chữa anh thoát khỏi cảnh mù loà này. Anh mù nhưng anh có một lòng tin mạnh liệt dẫu có bị người khác ngăn cản.
2/ Lòng khát khao gặp Đức Giê-su dầu có ngăn trở
Quả thật, khi vừa nghe biết Đức Giê-su, anh không thể không kêu lên để được cứu giúp. Thấy vậy, nhiều người đã quát nạt bảo anh ta im đi, nhưng với lòng tin mạnh mẽ và niềm khát khao được ánh sáng từ Đức Giê-su càng làm cho anh kêu lớn tiếng hơn. Một thái độ khiêm tốn nơi anh Ba-ti-mê khi tự mình cảm thấy bất lực trước sự mù loà nhưng biết cậy vào sức cứu chữa của Thiên Chúa ngang qua Đức Giê-su, Ngôi Lời nhập thể. Điều quan trọng để được đón nhận ân sủng hay sự chữa lành của Thiên Chúa, con người cần khiêm nhường nhận sự yếu kém của bản thân và tin nhận vào quyền năng cao cả đến từ Thiên Chúa. Vì “Đối với con người thì không thể nhưng đối với Thiên Chúa thì mọi sự đều có thể” (Mc 10,27). Thật vậy, trong dân gian có câu ngạn ngữ: “Lửa thử vàng. Gian nan thử đức!”. Anh mù muốn được sáng mắt, anh phải trải qua nhiều thử thách gian nan: cách trở giữa bóng tối và ánh sáng, cản trở của những người chung quanh, bị khinh bỉ và coi thường,..Tuy nhiên,
3/ Gặp Đức Giê-su, đón nhận ánh sáng và bước theo Người.
Sau khi nghe tiếng kêu lớn của anh mù Ba-ti-mê, Đức Giê-su đã đứng lại và nói: Gọi anh ta lại đây!” (c.49). Niềm hy vọng đã hé mở cho anh mù khi được Đức Giê-su lưu tâm và để ý. Nghe được tiếng mời gọi đầy yêu thương của Đức Giê-su, người mù Ba-ti-mê đã lập tức vất ngay chiếc áo choàng, (c.49) cái vật bất ly thân của anh từ lúc nào để bảo vệ và che chở khi gió trời thay đổi. Anh vứt đi chiếc áo cũng là ‘vứt’ những ‘cái gì cũ kỹ’, ‘cái rườm rà, cái thân thuộc’, hay nói cách khác bỏ đi ‘con người cũ, người tội lỗi’ về anh để dám “đứng phắt dậy mà đến gần Đức Giê-su” (c.50) hầu trở nên con người mới, thụ tạo mới. Đức Giê-su đã chủ động để hỏi anh mù Ba-ti-mê: “Anh muốn tôi làm gì cho anh?” Một sự giải thoát đã được đặt ra cho anh mù. Anh không thể chần chừ nhưng trả lời với lòng khát khao: “Thưa Thầy, xin cho tôi được thấy” (c.51). Cuộc đời của anh chuẩn bị bước sang trang mới là từ mù loà đã được sáng. Con mắt bị che đậy bấy lâu, nay nhờ lòng tin của anh mù và nhờ vào quyền năng cũng như lòng thương xót của Thiên Chúa, con mắt đó đã được nhìn thấy. Đức Giê-su hiện diện là mang đến ánh sáng cho muôn người, nên Ngài đã nói với anh mù: Anh hãy đi, lòng tin của anh đã cứu anh”. Tức khắc, anh ta nhìn thấy được.” (c.52). Chưa dừng lại ở đó, thánh sử Mac-cô còn nói tiếp, sau khi được sáng mắt, anh mù Ba-ti-mê đã đi theo Đức Giê-su trên con đường Người đi. Khác với anh nhà giàu trong Chúa nhật tuần trước, anh ta đã bỏ đi không đi theo Đức Giê-su vì không dám từ bỏ của cải.
Quả thật, anh mù Ba-ti-mê đã để lại một bài học thật đắt giá cho những ai muốn bước theo Đức Giê-su Ki-tô. Bài học đó là muốn đón nhận ân sủng từ Chúa, con người cần có sự cộng tác, nghĩa là cần khiêm tốn nhận ra sự bất toàn của mình để đặt tất cả cho sự quan phòng của Thiên Chúa. Hơn nữa, khi đón nhận được ân lộc đến từ Chúa, con người hãy mau từ bỏ con người cũ, cái tôi, cái xấu xa, cái tội lỗi để bước theo Đức Giê-su trên con đường yêu thương, phục vụ và dấn thân cho tha nhân.
4/ Phải chăng ai đó trong chúng ta sáng con mắt thể lý nhưng đang mù về con mắt tâm hồn?
Nhiều người có mắt sáng nhưng đã xem ra mù loà về nhiều mặt, nhất là mù về mặt đức tin: chúng ta mù khi chỉ biết nhìn khinh bỉ tha nhân, vô cảm trước những cảnh đời đau khổ, đói nghèo; chúng ta mù loà khi sống ích kỷ và tham lam; chúng ta mù loà khi thiếu tình thương, lòng bao dung đối với anh chị em; chúng ta mù loà; chúng ta mù loà vì thiếu đời sống khiêm tốn, thiếu đời sống tin yêu phó thác vào Thiên Chúa, Đấng thấu suốt mọi sự; chúng ta mù loà khi nghe Lời Chúa mà không thực hành nơi đời sống thường ngày; chúng ta mù loà khi theo Chúa, đi đạo, nhưng chẳng bao giờ sống đạo; chúng ta mù loà khi không bao giờ trở nên chứng nhân cho anh chị em chưa cùng niềm tin,…
Câu hỏi suy niệm
1/ Tôi có đồng ý rằng tôi không bị mù về mặt thể lý nhưng tôi đang bị mù về mặt tâm hồn không?
2/ Như người mù Ba-ti-mê, tôi có muốn vút bỏ những cái xấu xa và cái tội lỗi mỗi lần đến gặp gỡ Đức Giê-su và bước theo Ngài không?
3/ Tôi có muốn được sáng mắt tâm hồn không? Thế thì tôi đang chọn ai trong cuộc đời: Đức Giê-su hay các thần lực khác?
Linh mục Phaolô Phạm Trọng Phương