“Môsê, Môsê!” Ông thưa: “Dạ con đây!” Chúa nói: “Ngươi đừng đến gần đây. Hãy cởi dép ở chân ra, vì chỗ ngươi đang đứng là nơi thánh”. (Xh 3,4-5)
Đã xa rồi cung điện,
kiều nữ với rượu nồng,
Chỉ còn lại dư âm,
Xuyến xao chiều hoang mạc…
Như chú cừu đi lạc,
Chim cô độc xa bầy
Bước chân buồn ngất ngây,
Mơ khung trời dĩ vãng…
Một mình ta lãng đãng,
Tìm núi thẳm hành hương,
Biết đâu gặp thiên đường,
Bên kia cầu bất hạnh?
Ô kìa ngọn lửa thánh,
Phừng phực giữa bụi gai,
Màu xanh lá không phai,
Âm vang lời réo gọi….
“Mô-sê nào dừng lại,
Và hãy cởi dép ra,
Miền Đất Thánh đây mà,
Đừng cả gan chạm đến !”…
Rồi chuyện đời tiếp diễn,
Cuộc chiến với Pha-rao,
Tiệc Chiên với máu đào,
Xuất Hành về Hứa địa…
Mấy ngàn năm thấm thía,
Chuyện “Đất Thánh” hôm nào,
Chúa và người đổi trao,
Câu chuyện tình lịch sử !
Vẫn nhiễu nhương trăm sự,
Vẫn nô lệ thương đau,
Vẫn nước mắt van cầu,
Vẫn mong chờ giải thoát…
Nên vẫn cần hoang mạc,
cần dáng đứng Mô-sê,
Cần những cuộc tìm về,
Điểm hẹn “miền Đất Thánh” !
Để nghe Lời phước hạnh,
Lời Giao ước yêu thương,
Để nghe “lệnh lên đường”,
Xây mùa xuân Cứu Độ…
Sơn Ca Linh (14.7.2021)