Xin Đừng

Chúa Kitô đã chết và Người đã phục sinh. Chúng ta hãy chết đi cho con người cũ để sống lại với con người mới. Một sứ điệp Phục Sinh thường nghe đến độ rất quen tai. Dĩ nhiên sứ điệp ấy không có gì sai. Trái lại nó quá chuẩn mực. Thế nhưng khi nó được triển khai thì xem có phần hạn chế. Hãy từ bỏ con người cũ là chớ có rượu chè, trai gái, cờ bạc, trộm cắp… Hãy biết sống yêu thương đùm bọc lẫn nhau như là lành đùm lá rách, thương người như thể thương thân… Phải chăng mầu nhiệm tử nạn và phục sinh của Đức Kitô soi dẫn chúng ta đến các động thái sống ấy? Dĩ nhiên là có, nhưng quả là quá hạn chế.

Xin đừng luân lý hóa mầu nhiệm tử nạn và phục sinh của Đấng chúng ta tuyên xưng là Thiên Chúa làm người. Rất nhiều hiền giả và hầu hết các nhà sáng lập tôn giáo đều hướng dẫn tha nhân sống những điều ấy. Như thế mầu nhiệm tử nạn và phục sinh của Chúa Kitô phải vượt lên trên phạm trù luân lý. Xin đừng luân lý hóa mầu nhiệm nền tảng của đức tin Kitô giáo. Mầu nhiệm tử nạn và phục sinh của Chúa Kitô là mầu nhiệm thuộc tính thần lý.

Đến ngày thứ ba, chổi dậy từ cõi chết, mầu nhiệm tử nạn và phục sinh của Chúa Kitô khẳng định chân lý nền tảng này: Đấng làm người, Giêsu Kitô là Thiên Chúa thật. Đã là Thiên Chúa thì đã có, đang có và mãi có. Với Thiên Chúa thì chỉ có phạm trù “sống”. Sự chết chỉ là một cung đoạn vượt qua của mọi vật mọi loài. Ngoài Thiên Chúa thì không có thần nào khác. Sự chết không thể là một thứ “thần”. Thế nhưng thực tiển cho thấy nó đã được “phong thần”, cách riêng bởi những ai quá bám víu vào cuộc sống hữu hạn, có tính kỳ gian này và nhất là bởi những ai không tin nhận có sự sống đời đời đằng sau cánh cửa sự chết thể lý.

Thiên Chúa là Tình yêu và là Chân lý. Tuyên xưng niềm tin vào mầu nhiệm Chúa phục sinh là tuyên xưng rằng Tình yêu là vĩnh tồn và Chân lý thì bất diệt. Chân lý và Tình yêu đã, đang và mãi sống nơi nhiều tâm hồn vững tin vào sức mạnh và sự vĩnh tồn của chúng. Những ngày vừa qua, bạn và tôi có nhận ra sự hiện diện của Đấng phục sinh nơi trên dưới 500 người chấp nhận ngã xuống vì một nền dân chủ tại Myamar (Miến Điện)? Chúng ta có nhận ra sự hiện diện của Đấng phục sinh nơi nhiều tâm hồn sẵn sàng hy sinh lợi ích riêng của mình, gia đình mình và sẵn sàng đương đầu với các nguy cơ để cống hiến tâm huyết, công sức và khả năng cho việc phòng chống cơn đại đại dịch Côvid đang hoành hành trên thế giới? Chân lý không chỉ giúp chúng ta thoát cảnh mê lầm mà còn giải phóng chúng thoát khỏi cảnh kiếp đời vong thân, nô lệ. Tình yêu không chỉ mở rộng tấm lòng của chúng ta ra khỏi sự ích kỷ tầm thường và những thiện ích hữu hạn chóng qua mà còn nuôi dưỡng niềm hy vọng cho chúng ta vượt qua nhiều nghịch cảnh để sống một kiếp đời cho hữu ích và có ý nghĩa.

Mừng Chúa Phục Sinh, tham dự Thánh Lễ vọng với nhiều nghi thức long trọng, hát cung Allêluia trầm hùng, “hoành tráng”…quả là chính đáng và hợp lý với Kitô hữu. Tuy nhiên mọi sự rồi sẽ qua nhanh không khác gì năm trước khi mà vì dịch bệnh nên không có lễ nghi gì, nếu Đấng Phục Sinh không thực sự sống trong chúng ta. Không chỉ ái mộ chân lý mà còn phải đứng về chân lý và bảo vệ chân lý, không chỉ biết đón nhận tình yêu mà còn phải biết lan tỏa tình yêu bằng đời sống cống hiến thì chúng ta một cách nào đó mới có thể nói như thánh Tông đồ dân ngoại: “ Tôi sống nhưng không phải là tôi sống mà chính Chúa Kitô (Đấng phục sinh) đang sống trong tôi” (Gal 2,20).

Lm. Giuse Nguyễn Văn Nghĩa – Ban Mê Thuột